Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 649: Nếu tôi số hai thì không ai số một




Ông Mộ bỗng giật mình, ngay lập tức vội vàng tiến lên cởi trói cho Triệu Minh Thanh, quan tâm hỏi: “Thế nào
Anh có cảm thấy gì không?”
Triệu Minh Thanh ngây ngốc nhìn Lâm Phàm, sau đó ánh mắt nhìn về phía ông Mộ nói: “Rất sảng khoái, rất sảng khoái, thật là quá sảng khoái, chưa bao giờ tôi cảm thấy sảng khoái như hôm nay.”
“Y thuật của tôi cũng được đấy chứ?” Lâm Phàm vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh, như thể hắn đang hỏi một chuyện rất bình thường
Triệu Minh Thanh lúc này kích động nắm tay Lâm Phàm nói: “Đại sư, y thuật của cậu đã không thể dùng từ tốt để hình dung, mà phải nói là rất cao siêu, thật sự là quá cao siêu rồi.”
Lâm Phàm mỉm cười nói: “Bây giờ chuyện làm giấy phép hành nghề cho tôi còn có vấn đề hay không
Triệu Minh Thanh vừa định nói không thành vấn đề, bỗng ông đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: “Đại sư, chuyện đó đương nhiên là không thành vấn đề nhưng quốc gia có quy tắc của nó, nếu như cậu không có chứng chỉ chuyên môn đại học vậy chỉ có thể đi theo danh sư
Nhưng mà cậu yên tâm, tôi biết tôi không có tư cách làm lão sư của cậu nhưng tôi có thể làm học trò của cậu
Chỉ cần có thân phận này, việc lấy giấy phép hành nghề cứ để tôi lo, chuyện này tuyệt đối không thành vấn đề.”
Lâm Phàm sao có thể không biết Triệu Minh Thanh nói như vậy là có ý gì, nên vui vẻ nói: “Được, nhưng mà nếu trong hôm nay ông có thể giúp tôi lấy được giấy phép hành nghề, ngược lại tôi có thể suy nghĩ chuyện này một chút.”
Lúc trước tôi kêu ông bái tôi làm thầy nhưng ông không bái
Bây giờ ông lại muốn bái tôi làm thầy, tôi không làm chút khó dễ cho ông thật sự không xứng với cái danh hiệu Lâm đại sư kiêu ngạo này
Trước tiên cứ lừa gạt ông, đợi đến khi có giấy phép hành nghề trong tay, tôi sẽ cho ông biết muốn bái tôi làm thầy là chuyện khó khăn cỡ nào
“Đại sư, y thuật của cậu thật sự là quá thần thánh rồi, ông già tôi cả đời này chưa từng phục ai, bây giờ tôi chỉ phục có mỗi mình cậu.”
Triệu Minh Thanh điên cuồng tâng bốc, tuy ông ta tuổi tác đã lớn nhưng vẫn một lòng với Trung Y như cái thuở mới vào nghề
Ông ta vẫn không quên mục đích ban đầu của mình, đó chính là muốn học được bản lĩnh thật sự
Nhất là bây giờ, ông ta đang một mực nghiên cứu sách cổ với hy vọng từ trong đó lấy ra được kiến thức mới
Thế nhưng chuyện này thật sự quá khó khăn, hiện tại vị đại sư trước mặt này tuy rằng tuổi còn rất trẻ nhưng mà y thuật thật không phải dạng vừa
Chỉ cần dựa vào việc có thể trị được bệnh phổi của ông ta thì có thể nói, năng lực cỡ này đã quăng ông ta cách xa mười tám con phố rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Phàm vui vẻ đứng ở đó rất lạnh nhạt gật đầu nói: “Ông lão, mấy lời này của ông quả thực nói không sai, Lâm đại sư tôi đời này y thuật tự nhận mình số hai thì không ai dám nhận là số một, tôi nói như vậy ông có phục hay không?”
“Phục, phục.” Triệu Minh Thanh lập tức gật đầu, việc này ông ta không thể không phục được, bởi vì chính mắt ông ta nhìn thấy thần y đó nha
Ông Mộ ở một bên tò mò nói: “Đại sư, cậu xem thử thân thể của tôi thế nào?”
Lâm Phàm liếc ông ta một cái, nói: “Không nhìn, tôi với ông không có quen.”
Ông Mộ ăn quả đắng có chút xấu hổ cười ngượng, thế nhưng ông vẫn đi theo bên cạnh rất nóng lòng muốn tạo mối quan hệ tốt với Lâm Phàm
Ông ta phát hiện chỉ cần mình nịnh bợ khen ngợi đại sư thì nhất định có thể kéo gần mối quan hệ
“Đại sư, chúng ta trước lạ sau quen, tôi và ông Triệu là anh em lâu năm cùng nhau vào sinh ra tử
Nếu sau này ông Triệu có làm đệ tử của cậu thì bản thân tôi cũng được thơm lây một chút đó nha.” Ông Mô tươi cười nói
Lâm Phàm nhìn ông Mộ đáp: “Để nói sau!”
Sau đó hắn nhìn Triệu Minh Thanh nói: “Ông giúp tôi đi làm giấy phép trước, chuyện này đối với ông đâu quá khó nhỉ.”
“Không khó.” Hiện tại Triệu Minh Thanh tinh thần rất sảng khoái, thân thể không có vấn đề gì cũng không còn ho khan
“Đại sư
À, phải gọi là lão sư, ngài cứ yên tâm đi, tôi lập tức giúp ngài lấy được giấy phép, chúng ta bây giờ đến sở y tế đi.”
“Đi thôi.” Lâm Phàm mất kiên nhẫn nói, điều mà hắn cần nhất lúc bây giờ chính là một tờ giấy phép hành nghề
Ở cái thời đại này, nếu hắn không có tờ giấy phép này thì làm cái gì cũng bất tiện
Nhưng mà nếu có giấy phép rồi vậy thì sẽ thoải mái
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Triệu Minh Thanh cũng không đợi được nữa lập tức nói: “Được, được....”
Mà lúc này, Mộ Linh Linh vẫn luôn bị định thân ở nơi kia sắp khóc rồi, ông Triệu quên mất cô thì thôi đi
Mà bây giờ ngay cả ông nội cũng quên cô luôn, quần của cô thì bị rách, việc này khiến cô cảm thấy rất mất mặt
Thậm chí, cô có thể cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi tới xuyên thấu vào sâu bên trong, làm cho cô cảm thấy rất lúng túng
Đúng lúc này, ông Mộ mới chợt nhớ đến cô cháu gái mình, ngay lập tức mở miệng nói: “Đại sư, đại sư, cháu gái tôi vẫn còn chưa cử động được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.