Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 660: Chính ông chậm rãi suy nghĩ đi




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhóc con mập mạp vẫn một mực khóc, người ông trước mắt này giống như là biến thái vậy, vẫn cứ sờ chân của nó
Mà đối với Triệu Minh Thanh mà nói, hôm nay nếu hắn không làm cho rõ chuyện này thì hắn sẽ ăn ngủ không yên
Triệu Minh Thanh nhìn về phía Lâm Phàm: "Lão sư, hiện tại cậu bé có thể xuống đất được không?”
Lâm Phàm nói: "Uổng cho ông làm Trung y nhiều năm như vậy, ông nghĩ có thể xuống đất được sao?”
Triệu Minh Thanh sửng sốt, sau đó có chút xấu hổ đáp: "Lão sư nói phải, tổn thương đã nhiều năm như thế, hiện giờ mới có chút phản ứng thì làm sao có thể xuống đất đi lại
Đương nhiên phải cần tiếp tục điều trị rồi.”
Lâm Phàm sờ đầu tên nhóc mập mạp nói: "Ngoan, đừng khóc nữa, nghe lời lão sư xuống đứng thử xem thế nào.”
Mập mạp nghẹn ngào vài cái, sau đó không khóc nữa mà chậm rãi đứng trên mặt đất
Trên khuôn mặt mập mạp lúc này lại lộ ra nụ cười ngạc nhiên, giống như là phát hiện ra một đại lục mới: “Con có thể động đậy rồi.”
Lâm Phàm nhìn Triệu Minh Thanh, mỉa mai: "Uổng cho ông làm Trung Y nhiều năm như vậy, ông phải có chủ kiến của mình chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dây thần kinh ở chân đều đã khôi phục, chẳng lẽ còn không đứng được hay sao?”
Triệu Minh Thanh giờ phút này càng thêm xấu hổ, còn có cảm giác thật sự muốn khóc, còn có kiểu nói này nữa sao, sau đó nghiêm túc đáp: "Lão sư, ngài dạy rất đúng.”
Lâm Phàm rất vui vẻ gật đầu: "Con đường của ông còn rất dài, cần phải học tập rất nhiều, cứ từ từ không cần phải vội.”
Mà lúc này Hoàng viện trưởng đang trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt
Hai mắt bà mở to rất lớn, hiện tại bà không thể tin được tất cả những chuyện đang xảy ra trước mắt, sau đó kinh hãi nhìn Lâm Phàm nói: "Lâm đại sư, điều này… làm sao làm được…”
Lâm Phàm bình tĩnh cười nói: "Quên nói cho mọi người biết, y thuật của tôi so với bất kỳ sở trường nào của tôi đều rất lợi hại đó.”
Hàn Lục khiếp sợ nhìn Lâm Phàm, hiện tại anh ta xem như hiểu được, Lâm đại sư vì sao không thu anh ta làm đồ đệ
Chuyện đi đánh nhau gì đó, quả thực chính là một việc lãng phí thời gian, không lên được mặt bàn
Nhìn thấy một màn này, anh ta hiểu được, trước kia mình thật sự là quá non nớt rồi
Bây giờ niềm vui trước mắt này, mới chính là thứ khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ nhất
Đột nhiên, viện trưởng Hoàng nắm lấy tay Lâm Phàm, nói: "Lâm đại sư, anh nói những đứa nhỏ này đều có thể khôi phục sức khỏe được sao?”
Lâm Phàm gật đầu, nói: "Hẳn là không có vấn đề gì, nhưng mà mấy đứa trẻ bị thiếu tay thiếu chân, tạm thời không có hy vọng, phải xem sau này thế nào.”
Không có chân, không có cánh tay muốn dùng y thuật chữa trị quả thật là chuyện không có khả năng
Nhưng sau này nếu lấy được kiến thức ở phân loại khác, cũng không phải là chuyện không thể, cho nên không cần vội, tóm lại vẫn còn có hy vọng
Hoàng viện trưởng hiện tại vẫn còn chìm đắm trong mộng cảnh, trong lúc nhất thời vẫn còn chưa phản ứng kịp, chuyện này đúng là quá khó tin
Triệu Minh Thanh nhìn Lâm Phàm, ông ta thật sự nghĩ không ra
Người này tuổi còn trẻ như vậy, nhưng y thuật thì quá lợi hại, rốt cuộc là làm sao làm được như thế
Trong lòng ông cũng vô cùng kích động, lúc trước lão sư giúp ông chữa căn bệnh phổi, khi đó ông đã biết y thuật của lão sư nhất định là rất lợi hại
Nhưng mà lợi hại đến mức nào thì ông ta cũng không biết, hiện tại thì ông ta đã hiểu
Ông ta cùng lão sư đem ra so sánh quả thực là một trời một vực, căn bản là không thể so sánh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bên ngoài viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn
"Anh, cha chúng ta chính là đến nơi này
Anh nói xem cha đến nơi này là muốn làm gì
Triệu Bân hỏi
Triệu Lực Hành nhíu mày, lắc đầu nói: "Tạm thời còn không biết, nhưng mà cũng đừng nóng vội, ngàn vạn lần đừng đánh rắn động cỏ, chuyện này muốn bắt được thì phải có chứng cứ xác thực
Triệu Bân, nói: "Vậy chúng ta sẽ đợi ở đây sao?”
Triệu Lực Hành gật đầu, đáp: "Ừm, cứ đợi ở chỗ này, để xem rốt cuộc ở trong đó đã xảy ra chuyện gì

....
Mãi cho đến 6 giờ chiều
Lâm Phàm và Triệu Minh Thanh xuất hiện trước cửa viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn
"Có chút mệt mỏi
Lâm Phàm duỗi lưng một cái, hiệu quả trị liệu hôm nay đúng là không tệ, nhưng khối lượng công việc quá lớn
Dựa theo tiến độ trước mắt thì cũng cần một thời gian mới được
Hơn nữa, trong lúc này còn phải điều chế thuốc, cũng phải cần chế biến
Nhưng ở chỗ này, đương nhiên là không thể làm được, tuy vậy còn có Triệu Minh Thanh ở đây, vấn đề này cũng không phải là vấn đề không thể giải quyết
Triệu Minh Thanh vẫn còn rất kinh ngạc, giống như là hôm nay nhìn thấy chuyện gì đó rất khủng bố
"Lão sư, ở trong đây rốt cuộc là có nguyên lý gì
Triệu Minh Thanh nhìn chằm chằm Lâm Phàm, ông ta hiện tại nghĩ không ra
Lâm Phàm thở phào lên một cái, đáp: "Chính ông chậm rãi suy nghĩ đi, tôi có chút mệt mỏi rồi
“Lão sư à không phải, cái này tôi nghĩ không thông, tôi đã xem qua không ít sách cổ, trong đó cũng có giới thiệu
Thế nhưng tình huống giống thế này, tôi cảm thấy có chút không đúng, ngài nói xem đây...
Triệu Minh Thanh hiện tại là đang cầu học, thế nhưng hiện tại Lâm Phàm không có nhiều tinh thần như vậy, hắn trực tiếp cắt ngang không cho ông ta có cơ hội nói chuyện
“Tôi về trước, ông tự bắt xe về đi, tôi mệt quá rồi
Ngày mai nếu ông muốn đến xem thì cứ tự mình tới đây.”
Triệu Minh Thanh gật đầu, đáp: "Được, lão sư, lão sư yên tâm, ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.