Bên ngoài
“Cha không ăn cơm, con đã gọi mấy lần rồi!” Triệu Lực Hành cau mày nói
Triệu Bân từ trên lầu đi xuống: “Cha bảo chúng ta ăn cơm trước, không cần phải đợi ông ấy, ông ấy bảo đang nghiên cứu gì đó!”
Triệu Lực Hành lắc đầu: “Không được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bây giờ cha đã mê mẩn thành ra vậy rồi, tuổi lại cao làm sao chịu đựng được chứ!”
Bà Triệu ở bên cạnh Triệu Minh Thanh đã một đời rồi, đối với tính cách của người bạn già này bà ấy sao có thể không biết được chứ: “Được rồi
Chúng ta cứ ăn trước đi
Có thể để cho cha mấy con quên ăn quên ngủ như thế cũng chỉ có thể là liên quan đến Trung Y!”
Bây giờ trong nhà ba nam một nữ, chỉ cần vừa tan ca là sẽ lập tức về nhà
Không giải quyết chuyện này xong thì trong lòng bọn họ sẽ bất an, nếu như cha thực sự bị người ta lừa gạt, cuối cùng xảy ra chuyện gì bọn hắn đều phải có trách nhiệm
“Anh cả
Hay là chúng ta đến phố Vân Lý tìm cái tên nhóc kia nói rõ với hắn!” Triệu Bân đề nghị
Bà Triệu nhìn hai đứa con trai rồi lắc đầu nói: “Mấy đứa theo dõi cha mấy đứa là được rồi, nếu như để cho cha mấy đứa biết là mấy đứa làm hỏng chuyện thì rất có thể sẽ tức giận đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Còn nữa, mấy đứa có nhắn với các cô chú hay chưa
Để họ không cần đến!”
Triệu Bân gật đầu nói: “Mẹ, con đã gọi điện thoại nói rõ với mọi người chuyện này rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nhà chúng ta có chuyện chê cười thế này, những cô chú đó đều cười vui vẻ khi thấy cha con bị người khác lừa như vậy!”
Bà Triệu lắc đầu, bạn già của mình khi còn trẻ là một người thông minh như thế, nhưng sao đến khi già rồi lại dễ tin người khác như vậy cơ chứ
Vài ngày sau
Mỗi ngày chỉ cần cửa hàng hết bận rộn là Lâm Phàm sẽ đến viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn
Mà Triệu Minh Thanh mỗi ngày đều đúng giờ đến đó, trước khi lão sư đến nơi thì ông ấy cũng tiến hành ghi lại tình hình sức khỏe của những đứa trẻ
Vài ngày gần đây, Triệu Minh Thanh cảm thấy bản thân như vừa tiếp nhận một lĩnh vực mà bản thân chưa từng làm qua
Chuyện này đối với ông ấy mà nói giống như là được thượng đế ban tặng, đối với việc này đặc biệt coi trọng
Hơn nữa, ông ấy cũng cảm nhận được lão sư dần dần bắt đầu chân chính dạy cho ông một vài vấn đề trong Trung Y
Nhất là có một lần lão sư trong lúc vô tình đã kết hợp Trung Y cùng với cả Tây Y để điều trị, ông ấy phát hiện vị lão sư này của mình e rằng không có đơn giản như mình tưởng tượng đâu
Từ đó về sau, ông càng dốc lòng lắng nghe, ghi chép từng chút một vào sổ
Sau khi trở về nghiêm túc xem lại ý nghĩa trong đó
“Lão sư
Gần đây tôi dựa theo những thứ ngài dạy, quay về tiến hành nghiên cứu
Lấy ba đại huyệt vị ở chân làm chủ, dùng thêm các huyệt vị khác làm phụ để khơi thông tạp chất lắng đọng trong kinh mạch, rồi dùng thủ pháp xoa bóp đặc biệt
Từ đó đưa đến hiệu quả rất thần kỳ, chỉ là hiệu quả này của tôi không đạt tới mức của của lão sư tự tay làm, hiệu quả quá nhanh.” Triệu Minh Thanh nói
Lâm Phàm mỉm cười, nói điều này không phải là phí lời hay sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phương pháp quả thật đúng là chính xác, nhưng bản thân hắn nắm giữ năng lực thần bí hỗ trợ của Bách khoa toàn thư thần, trời sinh là đã có thể tăng thêm hỗ trợ
Bởi vậy hiệu quả trị liệu bình thường đương nhiên không thể so sánh với nó được
“Tôi có phải là lão sư của ông không?” Lâm Phàm hỏi
Triệu Minh Thanh gật đầu đáp: “Phải
Đương nhiên là phải rồi!”
“Vậy thì không phải sao, tôi là lão sư nếu như không lợi hại hơn ông một điểm thì tôi sao có thể làm lão sư của ông được
Ông nói có đúng không?” Triệu Minh Thanh nhìn Lâm Phàm nhất thời phun ra một câu nói thời thượng của người trẻ tuổi thường nói: “Không có tâm bệnh!”
Lâm Phàm vui vẻ nói: “Có phải là phía trước cần thêm một câu, người anh em hay không?”
Triệu Minh Thanh cười nói: “Ngài là lão sư, không phải là anh em!”
“Chú ơi…” Đúng lúc này, một đứa nhỏ ngồi trên xe lăn, ánh mắt mong ngóng nhìn đồng bọn xung quanh sau đó nhìn Lâm Phàm hỏi: “Chú ơi
Cháu có thể đi bộ giống như bọn họ được hay không?”
Lâm Phàm đang cùng Triệu Minh Thanh tán phét bỗng dưng sửng sốt, nhìn đứa trẻ trước mặt đã mất đi một bên chân
Cái này đối với y thuật mà nói thì căn bản không thể chữa được cũng không thể làm cho bên chân bị mắt kia có thể tái sinh
Lâm Phàm xoa đầu đứa nhỏ: “Được chứ!”
“Không có lừa cháu chứ?”
Lâm Phàm rất nghiêm túc gật đầu: “Móc tay nào, không có lừa đâu nha!”
Đối với tình huống như thế này chỉ có thể dùng chân nhân tạo, nhưng mà đối với trẻ con mà nói thì không quá thuận tiện
Trong lòng hắn có một suy nghĩ rất lớn, mặc dù biết suy nghĩ này quá không thực tế nhưng dù sao là con người cũng phải nghĩ lớn chứ
Kiến thức khoa học kỹ thuật thuộc phân loại nhỏ, đây là khoa học bionic về chân tay giả, cần có một số điểm Bách khoa cực lớn
Dựa vào điểm Bách khoa hiện tại thì một cọng lông cũng không đổi được
Nhưng Lâm Phàm tin có một ngày nào đó, bản thân sẽ thành công đổi được kiến thức phân loại này