Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 679: Bức tranh có giá trăm vạn




“Tốt, tốt, tốt, anh Đào
Anh có biết người vẽ bức tranh này ở đâu không?” Nguyệt Thu Cư Sĩ nói
Đào Thế Cương gật đầu: “Đó là Lâm đại sư ở phố Vân Lý Thượng Hải, anh định tìm cậu ấy à?”
Nguyệt Thu Cư Sĩ cười to: “Ừ, không ngờ hôm nay tôi may mắn ghê, có thể gặp được đại sư bậc này
Tôi chuẩn bị ngày mai đi Thượng Hải làm quen trước, nếu có thể thì tôi hy vọng mượn được bức tranh này để vào phòng triển lãm
Tôi đoan chắc sẽ được nhiều người khen ngợi.”
“Tôi đi với anh.” Đào Thế Cương nói, trong lòng ông ta rất tò mò nhất là sau khi trải qua chuyện này
Ông ta không còn tâm trí nào để vẽ vời nữa, tất cả sự chú ý đều đặt vào trong bức tranh này
..
Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Hàn Lục, giúp tôi giơ tranh lên cho bọn trẻ xem.” Lâm Phàm vừa cười vừa nói
Hàn Lục đứng ở đằng sau đang ở trạng thái ngây ngốc, anh ta phát hiện sự việc trước mắt quá đáng sợ
Đồng thời càng thêm kính nể Lâm đại sư, cảm thấy lúc này Lâm đại sư mới thật sự vĩ đại
“Ngẩn người làm gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Còn không mau tới đây?” Lâm Phàm nói
Hàn Lục tỉnh táo lại: “Đến liền, đến liền.”
Bức tranh vừa giơ lên, bọn nhỏ nhìn thấy bức tranh này lập tức ồ lên thán phục
“Mấy bạn nhìn kìa, con hổ đó lớn ghê!”
“Diều hâu kìa!”
“Núi hùng vĩ quá…”
Trên bức vẽ có rất nhiều cảnh tượng, nhìn qua không đơn giản
“Lão sư, con có thể sờ con hổ to đó không?” Nhóc mập mạp chạy đến, nôn nóng hỏi
Người ở phòng trực tiếp sợ hãi lên tiếng
“Sao mà sờ được trời
Đây là mực nước mà.”
“Đúng vậy, tôi nhìn là biết tranh này không tầm thường, nếu sờ lên bị dơ thì thiệt hại khó lường.”
Đào Thế Cương cũng thấy vậy, ông ta rất coi trọng bức tranh này
Một tác phẩm có đẳng cấp cao như thế, sao có thể để người ta muốn sờ là sờ, nếu xuất hiện một tì vết nhỏ cũng làm hư hết giá trị
Hiện nay tác phẩm của một vài đại sư quốc họa nổi tiếng được bán với giá rất cao, không phải vì vẽ đẹp đến độ nào mà nhờ vào danh tiếng lớn, địa vị cao nên mới đáng tiền
Hơn nữa rất nhiều bức tranh chất lượng cũng lẫn lộn thật giả, nhưng vì những tác phẩm này không hoàn mỹ nên nó không hề có giá trị sưu tầm,
Riêng bức tranh của Lâm Phàm đã đạt đến mức đỉnh phong, đầy đủ tinh khí thần, trong tranh có ý, đây là một cảm giác rất vi diệu
“Được.” Lâm Phàm cười nói, chỉ là một bức tranh, hắn không quan tâm lắm, muốn sờ thì sờ thôi
Nhóc mập mạp lấy tay chùi sạch nước mũi, sau đó sờ lên hình con hổ, bỗng nhiên nước mũi dính vào tranh, nét mực của hình con hổ trên tranh vẫn còn chưa ráo lập tức hiện lên một dấu vân tay
“Con cũng muốn sờ.”
“Con cũng muốn sờ.”
Bọn nhỏ chen lấn nhau bước lên
Lâm Phàm giao bức tranh cho nhóc mập: “Được thôi, cho bọn con sờ đó.”
Nhóc con mập mạp cầm lấy bức tranh, hớn hở cười: “Bức tranh ở chỗ mình, ai muốn sờ thì đi theo mình.”
Phòng trực tiếp
Vô số khán giả tức hộc máu
Đào Thế Cương gởi chiếc loa hét to: “Không được sờ, đây là tác phẩm hội họa đỉnh cao đó, cho dù không ký tên tác giả thì đấu giá ít nhất cũng được hơn mấy trăm vạn.”
“Cái khỉ gió gì thế này
Cái thằng nhóc mập đó muốn ăn đòn hả
Một ngón tay làm hỏng cả tác phẩm trị giá hơn trăm vạn?”
“Con mẹ nó, sợ rằng sau này thằng nhóc mập lớn lên nhớ lại thì chắc phải chặt đứt ngón tay mình mất
Nếu là tôi á, chắc chắn lộng ngón tay này chung với tranh luôn, một ngón tay giá trăm vạn.”
“Một bức tranh của Lâm đại sư giá ít nhất trăm vạn, không phải nói là sau này chúng ta cái kia… Cái kia…”
“Phát tài, tương lai chỉ cần xin Lâm đại sư vẽ cho một tấm.”
Trong thư phòng
Đào Thế Cương và Nguyệt Thu Cư Sĩ trơ mắt nhìn bức tranh bị hủy ngay trước mặt họ, trong lòng đau như bị dao cắt
Đối với Lâm Phàm thì chẳng quan trọng gì, chỉ là món đồ chơi nhỏ thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vui vẻ là được rồi
Buổi phát sóng trực tiếp vẫn đang tiếp tục khiến khán giả vô cùng đau lòng
Nhất là khi ID ‘Lão già thích vẽ tranh’ đánh giá giá trị bức họa này ít nhất có thể lên đến trăm vạn thì càng làm cho cư dân mạng thêm sững sờ
Lâm đại sư không chút danh tiếng nên đối với người không hiểu mà nói thì có lẽ sẽ không có người mua
Thế nhưng đối với những chuyên gia như bọn họ thì bọn họ không quan tâm đến danh tiếng mà là nhìn trúng ý nghĩa nghệ thuật của bức tranh này
Mặc dù chỉ nhìn qua mạng, không thể đắm chìm vào trong đó nhưng chỉ vẻn vẹn nhìn bằng mắt thường cũng có thể cảm nhận được bức tranh này không hề tầm thường, không phải vật phàm tục mà rất có giá trị sưu tầm
"Ha ha, bức tranh đầu tiên trong đời cứ như thế tặng cho bọn nhỏ như vậy, coi như là bức tranh nhập môn của bọn chúng, tôi cũng cảm thấy rất đáng giá nha
Lâm Phàm cười nói, hiện giờ hắn rất muốn dạy bọn nhỏ vẽ tranh, tuy bọn nhỏ khá là đông nhưng điều này cũng không thành vấn về
Việc vẽ tranh đòi hỏi phải từ từ luyện, hắn tin tưởng với năng lực của mình để khiến cho các bạn nhỏ cảm thấy hứng thú với quốc họa cũng không phải việc khó khăn gì
Đào Thế Cương và Nguyệt Thu Cư Sĩ nhìn nhau, họ không ngờ rằng bức tranh này lại là bức tranh đầu tiên của Lâm đại sư, trong nháy mắt cảm thấy như phung phí của trời vậy
Họa sĩ nổi tiếng và bức tranh đáng tiền nhất được bọn họ chia thành hai cấp độ, một cái là bức thứ nhất còn một cái là bức sau cùng
Hai bức tranh này đều có giá trị cao nhất, tuy rằng Lâm đại sư không có danh tiếng gì nhưng bọn họ tin tưởng, lấy tiêu chuẩn của Lâm đại sư thì việc nổi tiếng chỉ là chuyện đơn giản
Về phong cách vẽ tranh thì Lâm đại sư đã vượt qua tất cả những người ở đây, về mặt ý nghĩa nghệ thuật thì lại càng đạt đến trình độ người khác không thể chạm tới

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.