Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 682: Bách điểu triều phượng




Lâm Phàm cười nói: “Tôi còn tưởng rằng là chuyện gì, hóa ra là chuyện này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chuyện này không thành vấn đề, có đều hai vị cũng là đại sư trong giới quốc họa, tôi tặng các ông một bức
Các ông cũng tặng tôi lại một bức được chứ?”
“Được
Được!” Nguyệt Thu cư sĩ vừa nghe thì vui mừng không ngớt
Đầu đầy tóc bạc nhưng giống như là mới tham gia chiến trường giành được vinh quang vậy
Đào Thế Cường cười nói: “Đây giống như là chúng tôi chiếm lời từ Lâm đại sư rồi.”
Lâm Phàm xua tay nói: “Không có ai chiếm lời của hai hết, vì tranh kết bạn thôi mà!”
“Đúng
Vì tranh thêm bạn
Tuy nói chúng tôi lớn hơn Lâm đại sư nhưng là đồng nghiệp thì không phân lớn nhỏ, lấy kỹ thuật trao đổi nhau!” Nguyệt Thu Cư Sĩ cười nói, bọn họ đối với vẽ tranh có thể nói là dị thường yêu thích, yêu thích không nỡ rời tay
Ở trong vòng tròn quan hệ nhỏ của bọn họ cũng thường xuyên tặng tác phẩm cho nhau
“Hàn Lục
Chuẩn bị nào!” Lâm Phàm mở lời nói
Hàn Lục chứng kiến cảnh trước mắt sau đó lập tức đi chuẩn bị
Giới hội họa có thể nói là cách chỗ anh ta quá xa, anh ta là người của giới võ thuật cho nên có chút thô lỗ
Ở trong xã hội hòa bình này văn nhân so với võ phu còn ngon hơn nhiều
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hơn nữa càng được hoan nghênh và tôn kính
Triệu Minh Thanh lần đầu tiên thấy lão sư vẽ tranh trong lòng cũng rất tò mò, ông ấy thân là một thầy thuốc Trung Y nên bình thường cũng chỉ chú ý đến Trung Y
Nhưng trong nhóm bạn bè đương nhiên cũng có người yêu thích vẽ tranh
Trong nhà cũng có tranh không đẹp cũng có tranh đẹp, bình thường đều xem như vật trang trí trong nhà, cũng không để ở trong lòng
Rất nhanh, tất cả công cụ đều được chuẩn bị xong
Lâm Phàm đưa tay ra nói: “Người tới là khách, hai vị đại sư mời ngồi!”
Đào Thế Cường cười nói: “Tôi am hiểu tranh thủy mặc, khoảng thời gian trước tôi có đi núi Thái Sơn một chuyến, ký ức về cảnh sắc ở đó bây giờ vẫn còn như in
Núi Thái Sơn là biểu tượng của dân tộc chúng ta, là hình ảnh thu nhỏ của văn hóa phương Đông
Hôm nay tôi thể hiện sự kém cỏi vụng về của mình vẽ một bức tranh trên đỉnh núi Thái Sơn.”
Nguyệt Thu Cư Sĩ cười nói: “Còn tôi thì am hiểu về tranh hoa điểu, vậy thì vẽ một bức cổ mộc u cầm vậy.”
(Cổ mộc u cầm: chim ở trên cây)
Đối mặt với Lâm đại sư, bọn họ nhất định phải thể hiện bản lĩnh thực sự tuyệt đối không lừa bịp Lâm đại sư
Bởi vậy giờ phút này tranh của hai người chuẩn bị vẽ ra đều là tranh đỉnh cao nhất của bọn họ
Đám người Lâm Phàm đứng một bên, đối với Triệu Minh Thanh mà nói ông ta đối với quốc hoạ ngược lại không hiểu cho lắm
Nhưng ở hiện trường xem đại sư giới hội họa vẽ tranh cũng là một loại hưởng thụ
Một nét hạ xuống, phủ đầy khung tranh
Đối với hai vị đại sư mà nói bọn họ sớm đã nhận thức rõ tất cả đều có ý định của riêng mình
Lâm Phàm đứng một bên không ngừng gật đầu, đại sư không hổ là đại sư, bức tranh thực sự không bình thường chút nào
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đối với hai người Đào Thế Cương mà nói tốc độ tuy chậm nhưng thực sự liền mạch không hề dừng lại
Hai người đều là quốc họa đại sư, mà đối với thư pháp cũng có nghiên cứu, bởi vì bất kỳ một vị quốc họa đại sư nào thư pháp cũng không thể kém
Nhắc đến thơ
Hạ bút
Hai bức tranh sinh động xuất hiện trước mắt của mọi người, sau đó hai người lấy ra con dấu mang theo bên người để đóng dấu lên
“Tặng bạn vẽ: Lâm đại sư!”
Lâm Phàm vỗ tay nói: “Đại sư không hổ là đại sư, hai bức tranh thần vận tự do, đúng là kiệt tác của kiệt tác!”
Hai người Đào Thế Cương lau mồ hôi trên trán rồi cười nói: “Lâm đại sư, chỉ là một chút tài mọn mà thôi!”
Lâm đại sư gật đầu: “Hai vị đại sư đều đã hoàn thành, vậy tôi cũng thể hiện một chút tài mọn vậy!”
Ngay lúc này hai người Đào Thế Cương đều đang đứng bên cạnh bàn vẽ, gương mặt đầy chờ mong, dường như rất mong đợi
Mà Triệu Minh Thanh mắt thấy lão sư muốn phát huy kiệt tác cũng vô cùng hào hứng
Triệu Chung Dương nhanh chóng phát trực tiếp khi chứng kiến một màn kỳ tích này
Lâm Phàm đứng trước bàn vẽ, trên mặt lộ ra nụ cười: “Nguyệt đại sư, am hiểu hoa điểu vậy tôi sẽ thể hiện tài mọn của mình vẽ một bức Bách Điểu Triều Phượng!”
Lúc này, Lâm Phàm vừa nhấc bút
Đột nhiên đám người Đào Thế Cương cảm thấy khí tức của Lâm đại sư thay đổi không giống bình thường, dường như dung nhập vào trong tác phẩm
Một nét hạ xuống nét mực sáng lên, hào quang chói mắt
Trong phòng phát trực tiếp
“Mẹ kiếp
Đỉnh vãi chưởng
Lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm chân thật như vậy của Lâm đại sư!”
“Đúng vậy, hoa cả mắt
Mặc dù không biết vẽ cái gì những động tác này, thần thái này, thật khiến tôi hưng phấn quá đi!”
“Lúc này đây, tôi hoàn toàn tập trung xem toàn bộ quá trình, tuyệt đối không lãng phí một giây một phút nào để chứng kiến kỳ tích xảy ra!”
Hiện trường
Đám người Đào Thế Cương nín thở, Nguyệt Thu Cư Sĩ hai tay khẽ run nhẹ dường như rất kích động
Ông ta am hiểu nhất chính là vẽ hoa điểu mà bây giờ Lâm đại sư lại vẽ ra một bức tranh hoa điểu, điều này khiến ông ta vô cùng mong chờ
Triệu Minh Thanh không hiểu những thứ này, nhưng lúc này sắc mặt cũng ngưng đọng
Ông ta cảm thấy tinh khí thần của lão sư rõ ràng không giống so với trước đây có thể nói rất là rất vi diệu
Thế nhưng cũng giống như Trung Y dụng tâm trị liệu thì có hiệu quả không giống nhau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ông ta phát hiện mỗi nét bút của lão sư đều bao hàm tinh khí thần của bản thân

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.