Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 686: Cứu người trên đường




Hôm sau
Điền Thần Côn nhìn Lâm Phàm đang bận rộn, không khỏi hỏi hắn: “Cậu đang làm gì vậy
Những chữ này là từ đâu ra vậy?”
Lâm Phàm đã đóng khung một bức thư pháp, đang chuẩn bị treo nó trong cửa hàng để tăng thêm chút không khí nho gia
Mặc dù hắn không hiểu nhiều về chuyện này, nhưng dùng nó để trang trí bên ngoài cũng không tồi lắm
"Còn những chữ này thì sao
Đều là tôi viết cả đấy, có phải nhìn qua giống như rồng bay phượng múa, đại khí bàng bạc, có thể xưng là thiên hạ đệ nhất được chứ?” Lâm Phàm tự tâng bốc mình, trong lòng vui thích, những thứ này đều là kiệt tác của mình cho nên trưng bày trong cửa hàng đúng là không tệ
“Chữ viết coi như không tệ, chỉ là so với tôi thì kém hơn một chút.” Điền Thần Côn là người thô kệch, sao có thể thưởng thức được những thứ này, cho nên ông ta cũng chém gió một chút
Lâm Phàm liếc mắt nhìn Điền Thần Côn nói: “Ông thì hiểu cái gì, nhìn thử hai bức tranh này đi, tạm được sao
Đây chính là tranh được đại sư quốc họa tự tay vẽ ra, nếu mà dựa theo định giá trên thị trường thì cũng hơn mấy chục vạn đấy.”
“Cậu lừa gạt ai đó, có danh họa nào mà Điền mỗ tôi chưa từng thấy qua, bức tranh này mà có giá mấy chục vạn, đưa cho tôi tôi cũng không muốn.” Điền Thần Côn tất nhiên không tin, cái tên nhóc này làm gì có thể quen biết đại sư nào, chuyện này nói cho quỷ nghe sợ là quỷ còn không tin
Triệu Trung Dương ở bên cạnh hỏi: “Đây là thật, thật sự là do đại sư vẽ.”
Cậu ta là người đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, đặc biệt là kỹ năng vẽ cao siêu của anh Lâm đã khuất phục được hai vị đại sư kia
Càng làm cho cậu ta kinh ngạc hơn và nghĩ mãi không ra đó chính là vì sao anh Lâm lại có thể lợi hại không biên giới như vậy
Điền Thần Côn phất tay: “Tôi không tin lời các người nói, lời các người nói ngay cả một dấu chấm câu tôi cũng không tin.”
Lâm Phàm và Triệu Chung Dương liếc nhìn nhau, không khỏi nở nụ cười, cái này không tin thì không tin
Có điều nếu biết giá trị thật của nó, cái tên Điền Thần Côn này nhất định sẽ cũng bái bọn chúng như là tổ tiên mất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngày hôm qua đưa cho Triệu Minh Thanh một bức thư pháp, cũng không biết thế nào
Nhưng mà hiện tại Triệu Minh Thanh đang ở trong thư phòng nghiên cứu ‘Lý thuyết bệnh thương hàn’ thỉnh thoảng cũng ngẩng đầu lên nhìn tác phẩm thư pháp được gắn trên bức tường đối diện
‘Càng già càng dẻo dai’
Cái này vì sao đều cảm thấy có gì đó quái dị
Nhưng đây là quà của lão sư tặng, cho dù có quái dị cũng phải treo trong thư phòng, nếu không treo mà để cho lão sư biết được thì đó chính là đang coi thường lão sư, lão sư tức giận thì có thể nói là bi kịch
Leng keng
Điện thoại của Triệu Minh Thanh vang lên
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại càng thêm cung kính: "Ông Triệu, đã hai ngày ông không có tới học viện, có chuyện gì sao
Bây giờ Triệu Minh Thanh đã hoàn toàn trầm mê vào quyển ‘Lý thuyết bệnh thương hàn’ không thể thoát ra được, lúc này nhận được điện thoại đột nhiên có chút không phản ứng kịp
Ông chợt nhận ra mình thực sự đã không đến học viện trong hai ngày liên tiếp, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi
"Không có việc gì, chiều nay tôi sẽ tới
Triệu Minh Thanh suy nghĩ một chút nói
Kiến thức trong ‘Lý thuyết bệnh thương hàn’ rất phong phú, phải cần một chút thời gian mới có thể hiểu thấu đáo
Hơn nữa sau khi được lão sư chỉ điểm, một số chỗ không hiểu rõ cũng dần hiểu ra nhưng vẫn cần phải hiểu sâu mới có thể hiểu tường tận
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Minh Thanh thấy thời gian vẫn còn sớm nên lại tiếp tục trầm mê trong đó
Vợ của Triệu Minh Thanh đã sớm quen với cách sống tẩu hỏa nhập ma gần đây của người bạn già mình, nhưng chỉ cần thấy ông ta vui vẻ là được rồi
Buổi chiều
Lâm Phàm lái xe, xuất phát đến viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn
Lúc này, hắn nhìn thấy ở ven đường phía xa có rất nhiều người tụ tập lại, nhìn xuyên qua khe hở thì hắn nhìn thấy hình như có một người đang nằm ở đó
Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn lại nhìn khí trời
Nếu bị mình đã gặp thì cũng nên dừng lại xem một chút
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dừng xe đậu sang một bên
Lâm Phàm đẩy đám người ra, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên nằm bên đường, có vẻ như vì thời tiếng nắng nóng nên kiệt sức và ngất xỉu ở đó
Người qua đường xung quanh xì xào bàn tán
"Có chuyện gì với người này vậy
"Nếu không thì tiến lên nhìn một chút
"Anh đi lên đi, tôi không lên đâu
Chuyện này quá nguy hiểm, lỡ như có chuyện gì thì chính mình sẽ gặp xui xẻo mất
“Xin nhường đường...”
Một cô gái trông như học sinh tiến lên, sau đó ngồi xổm xuống: “Cô à, cô làm sao vậy?”
Cô nữ sinh đối mặt với tình huống này cũng đành bó tay, nhưng ít ra vẫn tốt hơn nhiều so với đám người qua đường chỉ đứng vây xem
"Đừng đụng vào cô ấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này, Lâm Phàm lập tức lên tiếng, tiếp đó dưới ánh mắt kinh ngạc của nữ sinh kia hắn kiểm tra tình hình của người phụ nữ trung niên
Thế nhưng khi hắn nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ, hắn nhận ra khuôn mặt này có chút quen thuộc
Giống như là đã thấy qua ở đâu rồi, nhưng trong thời gian ngắn hắn tạm thời không nhớ ra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.