“Được được, không nói nữa, cách sống này của anh tôi theo không nổi
Vé máy bay ghi mấy giờ bay thế?” Lâm Phàm xua xua tay, không nói nổi Vương Minh Dương, cái người này quá “điệu”, sợ là trong đống hành lý này, anh ta đã chất đầy quần áo trong đó
“Một giờ nữa check in, xuất phát thôi.” Tâm trạng Vương Minh Dương rất tốt, vốn là muốn tới Thủ đô cùng Ngô Vân Cương bàn bạc chuyện hợp tác
Giờ có Lâm Phàm đi cùng, cũng nên đi sớm một chút
Vương Minh Dương có quan hệ hợp tác với phía sân bay, hơn nữa còn là khách hàng siêu V.I.P, không cần đặt trước cũng có vé ngay trong ngày
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Phàm được hưởng ké nên tất nhiên cũng được đãi ngộ như thế
Buổi chiều
Sân bay Thủ đô
Vương Minh Dương khoác lấy vai Lâm Phàm, Lâm Phàm vỗ vỗ nói: “Đừng khoác vai tôi như này, người khác nhìn thấy lại tưởng chúng ta là gay mất.”
“Vãi, như này thì sao chứ, anh em người ta kề vai sát cánh thì sao nào.” Vương Minh Dương bất lực nói
Lâm Phàm lắc lắc bả vai: “Quá cmn bất bình thường thì có, anh đi đứng cho cẩn thận, đừng bá vai bá cổ người khác
Anh vừa nói Ngô Vân Cương đã ở bên ngoài sân bay đón chúng ta rồi à?”
“Ừm, ông ta biết cậu cũng đến còn vui hơn khi biết tin tôi đến nữa, bạn bè như này thì không chơi được nữa rồi, thật sự đau lòng quá đi mà.” Vương Minh Dương buồn bã nói, cảm thấy có chút ghen tị
“Ha ha” Lâm Phàm cười lớn: “Được rồi được rồi, tối nay ăn cơm cùng nhau, ngày mai ai làm việc người đấy, đừng có theo đuôi tôi nữa đấy.”
Vương Minh Dương không phục nói: “Gì mà theo đuôi chứ, tôi cũng không phải kẻ bám đít
Tôi tới thủ đô cũng có việc quan trọng nha, dự án lớn giá trị tận hơn một tỷ đó.”
Lâm Phàm dừng bước, không khỏi nghiêm túc nhìn tướng mạo Vương Minh Dương một chút
Vương Minh Dương biết chú em này của mình có thể đoán mệnh rất lợi lại, cho nên tươi cười nói: “Sao nào
Trông bộ dạng tôi được không
Dự án này thành công chứ
Không đùa đâu, tôi đang cảm thấy rất tự tin đấy.”
Vương Minh Dương tuy mỉm cười, nhưng thực ra trong lòng lại rất căng thẳng
Lâm Phàm mà nói một câu không được, anh ta nhất định sẽ không do dự lập tức rút lui, tuyệt đối không tham gia đầu tư dự án này
“Đi thôi, không có việc gì đâu, sẽ xảy ra chút vấn đề nhưng không quá nghiêm trọng, cuối cùng vẫn sẽ kiếm được tiền.” Lâm Phàm nói
Vương Minh Dương vỗ ngực thở phào “Cậu nói vậy là được rồi, tôi đã nói là sẽ làm được mà
Dự án này tôi đã nghiên cứu rất lâu rồi
Nếu thành công thì hiệu quả lâu dài rất tốt
Tôi với Vân Cương cũng đã thương lượng xong, hai người cùng hợp tác chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”
Lâm Phàm không kiên nhẫn nói tiếp “Anh đừng nói với tôi những chuyện này, tôi không quan tâm đâu
Lần này anh đầu tư ở Thủ đô, tương lai sẽ phải tới đây thường xuyên hơn, nên chú ý an toàn
“
“Biết rồi mà, tôi cũng đâu phải trẻ con, an toàn đặt lên hàng đầu” Vương Minh Dương xua tay
Hai người ra tới cửa sân bay
Vương Minh Dương phát hiện trước mặt có không ít người, lập tức cười nói “Ồ, hình như ở đây có ngôi sao nào đó,cậu xem mấy cô bé này thật sự là quá cuồng nhiệt rồi nha.”
“Oppaaaaa”
“Oppaaaaa”
Hiện trường vốn yên tĩnh đột nhiên trở nên náo nhiệt, từng tràng tiếng reo hò vang lên liên tục, những cô gái trẻ giơ cao tấm banner trong tay, phấn khích hét lên
“Má ơi...”
Vương Minh Dương vốn muốn quay trở lại, nhưng đột nhiên có một lực đẩy mạnh từ phía sau
Nếu như không phải Lâm Phàm nhanh tay nhanh mắt đỡ anh ta lại, sợ là đã bị đẩy cho té sấp mặt rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngay lập tức
Lâm Phàm cau mày, vừa định đẩy những người phía sau ra, nhưng đúng lúc này một nhân viên mặc đồng phục bảo vệ vừa mở miệng chửi thì chỉ trong chớp mắt đã bị Lâm Phàm trấn áp, hắn tung một combo khiến cho đối phương nằm bẹp trên mặt đất
“Cmn, các người đẩy cái quái gì mà đẩy...” Lâm Phàm sẵn tiện chửi một câu
“Cmn, bị điên hết rồi hả, không nhìn thấy phía trước có người à.” Vương Minh Dương đứng vững lại rồi hùng hổ mắng
Khung cảnh reo hò khắp nơi đột ngột yên tĩnh
“Không sao chứ?” Lâm Phàm hỏi anh ta
Vương Minh Dương lắc đầu: “Tôi không sao, không có cậu đỡ chắc giờ này tôi đang bị dẫm bẹp dưới đất rồi.”
Bây giờ, một nhóm bảo vệ đang vây quanh một người đàn ông tóc vàng
“%$&%$……” Một nhân viên bảo vệ ríu rít nói cái gì đó
Lâm Phàm nghe không hiểu lên tiếng: “Tìm ai biết nói tiếng người ra đây đi.”
Vương Minh Dương nói bên cạnh: “Hóa ra là ngôi sao Hàn Quốc..
Hình như tên Kim Hyun Min, gần đây đang quay một bộ phim cổ trang ở nước ta, rất nổi tiếng nên có rất nhiều fan hâm mộ.”
Xung quanh hiện trường bây giờ có rất nhiều phóng viên đang chụp lại khung cảnh trước mặt, đối với họ thì tin tức này nhất định sẽ rất hot
Lúc này, một nhân viên sân bay lên tiếng phiên dịch: “Người này nói đây là ngôi sao nổi tiếng, xin hãy tránh đường.”
Lâm Phàm nhíu mày: “Ngôi sao nổi tiếng thì sao
Đẩy bạn tôi như vậy mà coi được hả, xin lỗi, tôi sẽ không tránh đường.”
Lập tức có một người phụ nữ bên cạnh ngôi sao đó tiến tới, người này nói tiếng phổ thông: “Xin lỗi hai vị tiên sinh, mong hai anh thông cảm.” Rồi cúi đầu xin lỗi
“Lần sau chú ý một chút, đây là Trung Quốc, không nên làm quá lên như thế.” Lâm Phàm cũng lười nói tiếp nên lên tiếng: “Đi thôi, Vân Cương đợi ở ngoài chắc giờ đang sốt ruột lắm rồi.”
Vương Minh Dương phủi phủi quần áo, liếc mắt nhìn, cũng không nói gì thêm
“?????” Kim Hyun Min đang đứng giữa vòng vây bảo vệ đột nhiên hét lên, giọng điệu có chút gay gắt và cáu kỉnh
Lâm Phàm đang định rời đi lập tức đứng lại: “Anh ta nói gì thế?”
Nhân viên của ngôi sao kia lắc đầu: “Không có gì, anh ấy không nói gì hết.”
Nhân viên sân bay nhíu mày, sau đó nói: “Hắn nói anh là đồ ngu...”