Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 730: Trộm tranh




“Oppa, anh cũng là thiên sứ của chúng em!’”
“Chúng em mãi mãi yêu anh!”
“Người kia căn bản không phải là người Trung Quốc bọn em, hắn không xứng làm người Trung Quốc bọn em!”
“Bọn em mãi mãi đối xử tốt với oppa, oppa bọn em yêu anh...”
“Lâm đại sư đáng ghét kia vậy mà lại bắt nạt oppa của chúng ta, chúng ta nhất định phải phục thù.”
“Không sai, không thể tha thứ cho hắn!”
Kim Hyun Min lộ ra vẻ tươi cười, mặc dù anh ta nghe không hiểu những thứ người hâm mộ nói là cái gì, nhưng anh ta biết nhất định là ủng hộ anh ta
Nhất là từ trên gương mặt của những fan hâm mộ này, có thể nhìn ra nụ cười ủng hộ mình
Ban tổ chức ngồi bên dưới, mặt không chút thay đổi, trong lòng cũng chửi tiếng lớn
Nếu không phải là ảnh hưởng của tên này tương đối cao thì có quỷ mới mời, thật là quá buồn nôn
Còn thiên sứ nữa chứ, thiên sứ cái con mẹ mày
Kim Hyun Min nói chuyện tự tin, toàn hiện tường vẫn luôn duy trì không khí náo nhiệt
Trung tâm triển lãm tranh
Bên ngoài có một chiếc xe cứu thương đến
Một nhóm người mặc áo trắng đeo khẩu trang, mang theo cáng đi vào
Bác sĩ nam bên trong kéo rèm cửa ra nói: “Bác sĩ nhanh lên, sản phụ khó sinh, các vị làm phiền nhường đường chút!”
Những người dân xung quanh nhanh chóng tránh ra, cho những bác sĩ kia đi vào
Bọn họ nghe đến từ ‘khó sinh’ thì trong lòng cũng vô cùng căng thẳng, thực sự sợ sẽ xảy ra chuyện gì
Sản phụ nằm đó đau đớn không ngừng, cuối cùng được những bác sĩ nâng lên cáng, nhanh chóng đẩy ra ngoài cửa
Một vị hộ sĩ giúp đỡ cũng nhanh chóng theo sát phía sau, làm động tác ra hiệu với người trong nhóm
Nhưng mà hành động này chỉ có một người hiểu, người còn lại căn bản là không có chú ý đến động tác này
Nhân viên bảo vệ thấy tình huống hiện trường thế này cũng không biết nên làm thế nào mới phải, mà khi ánh mắt ngẫu nhiên nhìn lên bức tranh trên tường thì không khỏi nhíu mày
Anh ta cảm thấy bức tranh này hình như đã bị thay đổi, đột nhiên hô to lên một tiếng
“Ngăn cản bọn họ, bọn họ là trộm tranh!”
Sắc mặt của đám người cùng người phụ nữ mang thai kia đều biến sắc, bọn họ không ngờ rằng sẽ bị phát hiện
“Này!”
Một người đàn ông đứng ở cửa thang máy hô to một tiếng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, lúc này chỉ thấy trong tay người đàn ông xuất hiện một thứ gì đó giống như một quả lựu đạn, rồi hắn ta ném nó tới
Mọi người thấy cảnh này, lập tức bị dọa cho choáng váng, còn cho rằng đó là lựu đạn
Xì, xì
Một đám khói bốc lên
Hiện trường hỗn loạn
Người phụ trách an ninh xua khói trước mặt, sau đó ánh mắt nhìn ra bên ngoài thì đã thấy xe cứu thương khởi động rời đi rồi
Sau đó lộ vẻ mặt khinh hoàng nói: “Nhanh, phong tỏa hiện trường, tất cả mọi người chia là làm hai đường, một đường thang máy, một đường thang bộ, nhất định phải tìm được người kia.”
“Vâng...”
Sau đó bản thân anh ta thì đi nhanh vào phòng khách để báo cáo tình huống
Đây là vấn đề lớn rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Sao lại ồn ào như vậy?” Nguyệt Thu Cư Sĩ từ trong phòng đi ra, khi nhìn thấy cảnh trước mắt thì trong lòng bỗng nguội lạnh, triển lãm của mình sao lại biến thành như vậy rồi
Đào Thế Cương ôm tranh trong ngực giống như đang bảo vệ bảo bối quyến luyến không rời
Đám người Trịnh Trọng Sơn nhìn bức tranh Đào Thế Cường đang ôm trong lòng mà phát thèm, có chút mong muốn
Nhưng mà đây là bức tranh Lâm đại sư tặng cho Đào Thế Cương, cho dù bọn họ muốn thì cũng không có cách nào, chỉ hy vọng sau này có thể thân hơn một chút với Lâm đại sư
Sau đó cũng tốn chút giấy mực mà lấy được một bức
Bọn họ vừa rồi đã chứng kiến sự ra đời của một bức tranh phong thuỷ đinh cao, tâm tình có thể nói là vô cùng vui vẻ
Mà lúc này người vui vẻ nhất chính là Đào Thế Cương
Lâm Phàm đã từng nói, sẽ cùng Đào Thế Cương vẽ tặng nhau một bức
Bây giờ địa điểm không tồi, ngược lại cũng hoàn thành lời hứa này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng tình huống hiện trường bây giờ ngoại trừ Lâm Phàm thì tất cả mọi người đều ngơ ngác
“Sao có thể như này được chứ?” Đào Thế Cương ôm bức tranh, vẻ mặt cũng ngơ ngác giống như là gặp quỷ vậy
Người phụ trách an ninh vội vàng chạy tới: “Nguyệt Thu Cư Sĩ, tranh… tranh bị trộm mất rồi!”
“Cái gì?” Nguyệt Thu Cư Sĩ vừa nghe, sắc mặt đột nhiên hoảng hốt: “Tranh gì, rốt cuộc là tranh gì?”
Người phụ trách an ninh nói: “Bức tranh của ông không bị mất, tranh bị mất là bức Bách điểu triều phượng!”
Nguyệt Thu Cư Sĩ nghe xong, sắc mặt đỏ bừng, tim đập lên đập xuống, bước chân loạng choạng giống như đứng không vững: “Tranh, tranh… tranh của tôi...”
Đám người Đào Thế Cương nhất thời luống cuống: “Lão Nguyệt...”
Lâm Phàm một tay đỡ Nguyệt Thu Cư Sĩ, một tay ấn huyệt vị nào đó sau lưng để cho ông ta điều hòa trở lại, sau đó an ủi nói: “Đừng lo, đừng lo, tranh mất rồi cũng không có việc gì, người an toàn là được rồi
Sau này tôi vẽ bù cho ông bức khác.”
Nguyệt Thu Cư Sĩ vẫn không trở lại bình thường, xuýt nữa thì khóc nói: “Lâm đại sư, nhưng đây là bức tranh đầu tiên của cậu đó, ý nghĩ phi phàm, tôi quý nó như bảo bối
Những người đó sao có thể trộm bức tranh đó được chứ, bọn hắn muốn tranh có thể nói, tôi đem tất cả tranh của tôi tặng cho bọn hắn cũng không vấn đề gì!”
“Có đuổi theo người hay không?” Nguyệt Thu Cư Sĩ nhìn thẳng vào người phụ trách an ninh quát
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bây giờ bọn họ thực sự rất gấp, gấp đến trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.