Thế gian có quá nhiều thứ tốt nhưng có thứ bọn họ không thể nào trộm được vì tính nguy hiểm quá cao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mà loại triển lãm tranh như thế này chính là dễ dàng nhất để xuống tay
Biện pháp an toàn không cao, chỉ cần động não một chút là có thể thành công rồi
Đột nhiên một âm thanh từ phía sau truyền đến khiến bọn họ cực kỳ hoảng hốt
“Không phải là anh căng thẳng quá, mà là tôi thực sự biết là anh!”
Đám người khi nghe thấy âm thanh này, toàn bộ đều căng thẳng ánh mắt nhìn tứ phía, chỉ thấy phía trước có một người đàn ông đang đi tới
Người đàn ông này bọn họ không quen cũng không biết là ai, nhưng tiểu Trương nhận ra, lập tức kinh ngạc nói: “Chính là hắn, hắn chính là người đã nhìn tôi cười!”
Lâm Phàm không chút hoảng hốt, chầm chậm đi đến, hắn sớm đã nhìn thấu tất cả
Khi gặp Kim Hyun Min lần đầu tiên, hắn đã biết Kim Hyun Min có tai nạn này, có điều hắn không nói mà ngồi đợi chuyện này xảy ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đối với những tên trộm này, hắn vẫn rất coi trọng
Đối mặt với mấy tên trộm, Lâm Phàm không có một chút căng thẳng, biểu hiện rất bình tĩnh sau đó nhìn thẳng tiểu Trương nói: “Anh nói xem, anh chạy nhiều nơi như vậy làm gì, không phải là khiến tôi đuổi theo rất phiền phức hay sao?”
Tiểu Trương kinh ngạc vô cùng: “Anh làm sao biết được là tôi!”
Vấn đề này rất khó giải thích, Lâm Phàm cũng không muốn nói, mà đi tới trước mặt một tên trộm, vỗ vỗ vai gã rồi nói: “Người anh em, không tệ nha
Gặp đám cây gậy nên đối đãi như vậy là rất tốt, hành vi của cậu khiến tôi rất hài lòng
Tuy nói các anh là trộm nhưng con người tôi trước giờ chưa từng phân biệt đối xử với bất kỳ ngành nghề nào, thậm chí chuyện này cậu làm khiến tôi rất vui vẻ đấy!”
Tên cướp đã đạp Kim Hyun Mim lúc này trợn mắt há mồm nhìn Lâm Phàm, cậu ta phát hiện có chút không hiểu chuyện trước mắt, người này rốt cuộc là có ý gì
Không chỉ có cậu ta trợn tròn mắt, đến cả đồng bọn của cậu ta cũng đứng tại chỗ không nhúc nhích
Bọn hắn dù sao cũng là kẻ trộm, mà kẻ trộm thì sợ nhất chính là bị người ta nhìn thấu
Bây giờ bị người ta tìm đến cửa rồi
Bọn họ có thể làm gì đây
Giết người diệt khẩu
Đừng đùa chứ, bọn họ chỉ là trộm, chỉ chịu trách nhiệm trộm đồ, không giết người
Trộm đồ và giết người, là hai thái cực khác nhau
Bọn hắn còn muốn hưởng thụ tốt cuộc sống sau này, mà không phải là nghĩ đến cuộc sống trong tù cả đời
Lâm Phàm đi tới trước mặt người phụ nữ giả làm sản phụ kia không ngừng gật đầu: “Cô gái, diễn không tồi nha, kỹ năng diễn xuất rất tốt
Có hứng thú sau này có thể tiến vào giới giải trí, có lẽ sẽ có thu hoạch đấy
Có điều bây giờ, bức tranh ‘Bách điểu triều phượng’ này tôi muốn lấy đi
Đương nhiên, vì người đồng bọn này của cô làm thực sự không tồi, tôi cũng không thể để các người làm không công
Dù sao cũng dựa vào bản lĩnh để trộm đồ tại sao phải thay đổi, cho nên tôi cũng không bắt nạt các người
Hai bức họa này là tác phẩm của Nguyệt Thu Cư Sĩ và Đào Thế Cương, cũng đáng giá bốn năm trăm vạn đấy.”
Bách điểu triều phượng trong tay người phụ nữ mang thai bị Lâm Phàm lấy đi, nhưng bọn họ lại có thêm hai bức Quốc họa khác
Lâm Phàm phát hiện đầu óc của những tên này có chút thất thần
Đến bây giờ vậy mà lại không nói một câu nào, tất cả đều ngây ngốc đứng tại chỗ, hắn cảm thấy có chút bất lực, cuối cùng trực tiếp xoay người rời đi
“Được rồi, có duyên gặp lại!” Lâm Phàm vẫy tay nói
Khi hình bóng của Lâm Phàm biến mất trước mắt bọn họ
Những tên trộm mới có phản ứng lại
“Hắn là ai?”
Mọi người hai mắt nhìn nhau
“Không biết!”
“Vậy chúng ta không nói lời nào sao?”
“Tôi sợ xung quanh có cảnh sát cầm súng bắn tỉa nhắm vào chúng ta, nếu động đậy ăn một phát súng không phải là xong đời rồi sao?”
“Vậy cảnh sát đâu?”
“Không biết…”
Một cơn gió lặng lẽ thổi qua… tiếp đó bọn họ mở hai bức tranh ra, trên miệng lập tức nở nụ cười, nụ cười này phát ra từ sâu tận đáy lòng
…
Tranh lấy lại rồi, Lâm Phàm cũng cười, ngay từ đầu hắn đã không quan tâm, trộm thì trộm có gì là to tát đâu
Thế nhưng thấy Nguyệt Thu Cư Sĩ bởi vì mất đi bức tranh này mà trạng thái tinh thần không tốt
Hắn sợ Nguyệt Thu Cư Sĩ bởi mất một bức tranh mà rơi vào trầm cảm gì đó thì không tốt, cho nên đi theo tên trộm rồi dùng hai bức tranh khác để đổi lại
Hắn thấy, vẫn là câu nói kia
Người ta dựa vào bản lĩnh trộm đồ, làm gì phải bắt nạt người ta làm chi
Trao đổi công bằng, không phải tốt hơn sao
Hơn nữa người ta ăn trộm còn giúp mình làm được một chuyện tốt nữa mà
…
Khi Lâm Phàm cầm bức tranh quay trở về, Nguyệt Thu Cư Sĩ lập tức thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt cả người như sống lại, giống như là bản thân khôi phục lại cảm giác hưng phấn như lúc ban đầu
Nhất là khi Lâm Phàm thấy Nguyệt Thu Cư Sĩ coi bức tranh như là một đứa trẻ ôm vào trong lòng thì cảm thấy có chút ớn lạnh
Đào Thế Cương không biết Lâm đại sư lấy mấy bức tranh đi làm gì, nhưng bức tranh ‘Bách điểu triều phượng’ trở về khiến Nguyệt lão ca lại khôi phục lại dáng vẻ vui vẻ như ban đầu, nên ông cũng không để ý nữa
Nhìn bức tranh mới nhất của Lâm đại sư trong tay mình, ông cảm thấy thực sự vui vẻ, đối với bức tranh này quyến luyến không muốn rời tay
Đồng thời cảm nhận được ánh mắt của đám người Trịnh Trọng Sơn đang nhìn về phía mình, khiến ông càng ra sức bảo vệ bức tranh tốt hơn
Cũng giống như Nguyệt Thu Cư Sĩ ông coi bức tranh này như báu vật gia truyền, bất kể là ai cũng sẽ không cho xem
Về phần tổ chức triển lãm thì ông cũng không định lấy nó ra, cho dù là lấy ra vậy cũng phải sắp xếp an ninh tầng tầng lớp lớp để bảo vệ mới được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]