Khách sạn
Phòng riêng
Khi Lâm Phàm đẩy cửa bước vào, đám người Trịnh Trọng Sơn lập tức tiến lên nghênh đón: “Lâm đại sư, anh đến rồi!”
Xung quanh còn có một vài thành viên hiệp hội Hội họa chưa từng gặp qua Lâm Phàm, vốn nhìn thấy một người trẻ tuổi cũng không xem trọng lắm nhưng bây giờ đến cả hội trưởng cũng đứng dậy hoan nghênh, bọn hắn cũng biết người tới sợ là không phải người bình thường
Mà khi nghe ba chữ ‘Lâm đại sư’ không khỏi lộ ra sắc mặt ngạc nhiên
Bọn họ đương nhiên biết ‘Lâm đại sư’
Đám người hội trưởng Trịnh, Nguyệt Thu Cư Sĩ, Đào Thế Cương vẫn luôn nói chuyện với Lâm đại sư bên tai bọn họ
Nhất là hai bức tranh kia, bọn hắn cũng bị Đào Thế Cương và Nguyệt Thu Cư Sĩ khoe khoang, có thể nói là bị làm cho bẽ mặt
Hai bức tranh đều là tranh tốt, ý cảnh sâu sắc, không phải tầm thường, trong lòng bọn hắn cũng muốn nhưng không có cơ hội có được
Lâm Phàm cười nói: “Hội trưởng Trịnh, khách sáo quá rồi!”
“Nào, tất cả ngồi đi, đợi lát nữa giới thiệu cho cậu các vị đại sư ở đây cùng nhau làm quen một chút!” Trịnh Trọng Sơn cười nói
Ông ấy là hội trưởng hiệp hội cũng chính là chủ bữa tiệc này
Trình độ Quốc họa của Lâm Phàm khiến ông ấy rất ngạc nhiên, đồng thời cũng rất ngưỡng mộ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cho dù là về mặt kỹ xảo hay là về mặt ý cảnh đều vượt qua bọn họ quá nhiều, thực sự quá nhiều
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiệc rượu ngồi đầy chỗ
Đầy đủ mười hai người
Hiện trường trừ Lâm Phàm, người trẻ nhất cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi
Trong mắt Lâm Phàm, những người có thể tham gia lần tụ hội này thì địa vị trong hiệp hội hiển nhiên là không thấp
Trịnh Trọng Sơn ngồi bên cạnh Lâm Phàm sau đó giới thiệu từng người một, đối với một vài đại sư này hắn cũng không biết nhưng trong giới Quốc họa cũng đều là người rất có địa vị
Nếu như người hiểu giới hội họa, nhìn thấy những lão già này sẽ rất khiếp sợ
Bởi vì những ông già này rất khó để gặp một lần, chứ đừng nói là xin vẽ
Một vài người sưu tầm tranh của những đại sư này bày ở trong nhà, không chỉ là vì nó đẹp, mà ý nghĩ nhiều hơn chính là vì để sưu tầm
Có thể khiến người ta sưu tầm, rõ ràng cũng là xuất phát từ tay một vị đại sư
Lâm Phàm cũng nhìn mọi người gật đầu chào hỏi, bản thân mặc dù trẻ tuổi nhưng mà tác phẩm bày ra đó
Ở hiện trường cũng không ai có ánh mắt hoài nghi đối với mình
Trịnh Trọng Sơn cười nói: “Lâm đại sư, cậu muốn uống rượu hay uống nước ngọt?”
Lâm Phàm nhìn vào cái bình trong tay của Trịnh Trọng Sơn không khỏi cười nói: “Tôi còn có thể lựa chọn sao
Có điều tửu lượng của tôi cũng không ít, nên sẽ cùng các vị uống vài ly!”
Trịnh Trọng Sơn rót rượu: “Người trẻ tuổi, vẫn cần bồi dưỡng tửu lượng một chút, không thể uống rượu làm sao có thể được chứ
Nhớ năm đó tôi không uống rượu căn bản không đề cao tinh thần được!”
Nguyệt Thu Cư Sĩ cười nói: “Hội trưởng lại nói đến chuyện cũ, có điều bây giờ tửu lượng này của hội trưởng cũng không được, ngay cả một phần mười của trước kia cũng không bằng rồi.”
“Nói bậy, tửu lượng bây giờ của tôi một cân vào bụng mặt bảo đảm không đỏ!” Trịnh Trọng Sơn cười nói
Lâm Phàm ngồi một bên nghe, cũng không nói gì, sau đó tiệc rượu bắt đầu
Mọi người cũng không coi Lâm Phàm là người ngoài, đề tài trò chuyện cũng chỉ là liên quan đến tin tức trong giới Quốc họa
Trịnh Trọng Sơn cười nói: “Chúng ta những lão già này tụ tập cùng nhau, bình thường cũng chỉ nói những thứ này, cũng không bằng người trẻ tuổi có sức sống như vậy
Nào, nâng ly!”
Không nói hai lời
Một ly vào bụng
Lâm Phàm chớp chớp mắt, dựa theo kiểu uống này bản thân chỉ cần uống vài ly nữa chắc sẽ quỳ luôn mất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đào Thế Cương một bên cười nói: “Lâm đại sư, cậu uống ít là được rồi, lão Trịnh ông ấy cũng uống rượu được mấy chục năm rồi, tửu lượng rất lớn lại khó có được ngày vui vẻ như hôm nay, vậy càng không có lượng rồi.”
“Hội trưởng Trịnh ly đầu tiên đã vào bụng rồi, tôi cũng không thể làm mất mặt được, uống.” Một ngụm xuống bụng, trong miệng lập tức nóng hừng hực, một luồng khí nóng đột nhiên xông thẳng đến đỉnh đầu, nhưng khi vào bụng lại nhu hòa
Sau đó hắn kinh ngạc nói: “Rượu này có chút không giống với rượu tôi từng uống!”
Trịnh Trọng Sơn cười nói: “Rượu này trên thị trường không mua được, nó thuộc loại đặc chủng, người bình thường cũng không thể mua được đâu!”
Đào Thế Cương bên cạnh cười nói: “Lão Trịnh lấy ra rượu ngon, cái này cũng chỉ có lão thủ trưởng mới có thể uống được loại cực phẩm này, lần này chúng ta được thơm lây rồi!”
Lâm Phàm cười, đối với thân phận của Trịnh Trọng Sơn hắn trong lòng biết rõ, có điều không ngờ rằng sau khi già vậy mà lại tham gia vào hiệp hội này
Nhưng với thân phận chủ tịch trong hiệp hội thì cũng đủ cho Trịnh Trong Sơn tung hoành rồi
Trịnh Trọng Sơn đã sớm uống được vài chén, mà Lâm Phàm cũng uống được nửa ly rồi
Rượu này quá mạnh, có điều cảm giác sau khi xuống bụng đúng là không tệ
Lúc này
Một tờ đơn đăng ký xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, Lâm Phàm có chút sửng sốt: “Hội trưởng Trịnh, đây là?”
Trịnh Trọng Sơn cười nói: “Lâm đại sư, ký đi, sau này cậu chính là người của hiệp hội chúng tôi, ở hiệp hội của chúng tôi phúc lợi rất tốt đó
Mỗi ngày bốn mùa đều có trợ cấp, hơn nữa mọi người cũng có thể thường xuyên giao lưu
Nói thế nào nhỉ
À, vào hiệp hội thì sau này hiệp hội chúng ta chính là ngọn núi lớn cậu có thể dựa vào đó nha.”