Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 743: Không uống cũng phải uống




“Đã nói với anh là chú ý an toàn, chú ý an toàn mà để người ta ép như vậy đó hả?” Lâm Phàm lắc đầu nói
“Minh Dương không sao chứ?” Ngô Vân Cương lo lắng hỏi
Lâm Phàm lắc đầu: “Không sao, hai người đã xảy ra chuyện gì mà để anh ấy uống nhiều vậy?”
Ngô Vân Cương lên tiếng đáp: “Tôi và Minh Dương muốn đầu tư một hạng mục ở thủ đô, có khả năng cao sẽ có một số trắc trở nên định quen biết vài người có thân thế, nào ngờ những người này cố ý chuốc rượu, giống như không uống là không nể mặt họ
Ban đầu tôi cũng không nghĩ nhiều, tưởng uống ít đến điểm dừng là được
Nào ngờ uống hết một ly, đối phương tiếp tục ép thêm một ly, không thể dừng lại được.”
“Bà mẹ nó, mấy người là ai thế?” Đúng lúc này, từ trong phòng có một nhóm người phóng vọt ra, đứng đầu là Triệu thiếu gia, người lúc nãy bị Lâm Phàm tát vào mặt, khóe miệng vẫn còn rướm máu
“Anh là ai?” Lâm Phàm nhìn những người đối diện, hỏi lại
“Hôm nay mấy người không giải quyết cho đàng hoàng thì đừng hòng rời khỏi đây.” Triệu thiếu gia lên tiếng, chị Diễm ở bên cạnh ra lệnh cho bảo vệ trong sơn trang đến để bao vây bọn Lâm Phàm lại
Tiểu Vương đứng kế bên Lâm Phàm, cau mày nhìn tình huống trước mắt, muốn ra mặt bày tỏ thân phận nhưng Lâm Phàm giơ tay ngăn lại
“Cũng tốt, vốn tôi định dẫn người đi nhưng bây giờ chuyện này không thể giải quyết qua loa như vậy được, ai ép anh ấy uống rượu?” Lâm Phàm cất lời
Nãy giờ Khương thiếu gia nhìn Lâm Phàm với vẻ nghiền ngẫm, lập tức nở nụ cười: “Không ai ép anh ta uống cả, là tôi bắt anh ta uống đấy
Hơn nữa anh ta không dám không uống, không uống rượu do Khương thiếu gia tôi mời tức là không nể mặt Khương thiếu gia tôi rồi.”
Chị Diễm bên cạnh nói: “Khương thiếu gia, có cần đánh cho một trận rồi ném ra ngoài không?”
Khương thiếu gia lắc đầu: “Không cần thiết, chỉ là hạng người nhãi nhép thôi, đánh một trận thì quá đơn giản cho họ
Có thấy Tiểu Triệu bị hắn ta đánh không
Chuyện này không thể nhịn được, chắc chắn phải dạy cho họ biết lễ độ.”
Triệu thiếu gia gật đầu: “Đúng vậy, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này một cách đơn giản, nhất định thằng nhóc này phải trả giá đắt.”
Lâm Phàm đến trước mặt Khương thiếu gia, nhìn nhau mặt đối mặt
Khương thiếu không hề nao núng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phàm nói: “Được lắm, dám đụng đến người của tôi ngay trước mặt tôi, Khương thiếu gia tôi mời rượu chưa từng có ai dám không muốn.”
Khoảng cách hai người tối đa chỉ ba, bốn mươi centimet bỗng nhiên Lâm Phàm giơ tay ra giữa, chộp lấy đầu Khương thiếu gia
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tóc Khương thiếu được chải vuốt ra sau nhưng bây giờ lại bị Lâm Phàm nắm lấy kéo vào trong phòng
“Không phải anh thích uống à
Đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hôm nay tôi sẽ cho anh uống cho đã.” Lâm Phàm kéo Khương thiếu đến ngay mặt bàn, chỉ vào đống rượu: “Đây, uống cho tôi xem, Lâm Phàm tôi mời rượu chưa có ai dám không uống bao giờ.”
Người xung quanh thấy cảnh này, ai cũng sợ choáng váng
Họ không nghĩ sẽ có một thằng nhóc không sợ chết, dám làm vậy với Khương thiếu gia, tên này không muốn sống rời khỏi thủ đô à
Hai người Mã thiếu gia và Hoàng thiếu gia ngẩn người, không kịp phản ứng
Sắc mặt chị Diễm cứng đơ, quát với bảo vệ xung quanh: “Các người còn đứng nhìn nữa hả
Không thấy Khương thiếu gia bị đánh sao
Mau xông lên cho tao.”
Bảo vệ đứng quanh đó trợn tròn mắt, Khương thiếu gia là khách quen nơi này
Hơn nữa trong ấn tượng của họ, Khương thiếu gia là một người rất oai phong, bất kể là ai cũng phải nể mặt Khương thiếu gia, không dám cãi hắn ta nửa lời
Hôm nay lần đầu tiên họ thấy chuyện này
Tiểu Vương đứng ngay đó, thấy hình hình trước mặt lập tức chặn cửa lại, võ nghệ cao cường, một cước đá bay tên bảo vệ đang muốn xông lên
Ngô Vân Cương thấy cảnh này cảm thấy quá đã nhưng hơi lo lắng, ông ta biết rõ thân phận Khương thiếu gia không dễ đụng vào, chắc chắn sẽ có phiền toái
Nhưng nghĩ đến việc Vương Minh Dương bị chơi đến thế này, trong lòng ông ta bừng bừng lửa giận
Sợ cái quái gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cùng lắm thì chịu trách nhiệm thôi
Tiểu Vương: “Lâm đại sư cứ lo chuyện của ngài đi, ngoài cửa cứ để tôi trông.”
Lâm Phàm gật đầu, sau đó nhìn vào gương mặt âm trầm của Khương thiếu: “Uống cho tôi.”
Khương thiếu gia muốn bật dậy: “Anh biết tôi là ai không?”
Lâm Phàm đá một phát vào đầu gối Khương thiếu gia, bắt hắn ta tiếp tục quỳ xuống đất: “Tôi chẳng quan tâm anh là ai, dù anh có là Ngọc Hoàng đại đế xuống đây thì hôm nay cũng phải uống hết cho tôi.”
“Con mẹ mày, má nó…” Khương thiếu gia chửi ầm lên, hắn ta chưa bao giờ chịu sỉ nhục như vậy, không thể nhịn, thật sự không nhịn nổi
Một cái tát bay lên trên gương mặt đẹp trai của Khương thiếu, sức hơi mạnh nên trên mặt Khương thiếu gia lập tức xuất hiện năm ngón tay đỏ tươi: “Uống cho tôi.”
“Tao không uống.” Lửa giận trong lòng Khương thiếu gia cháy phừng phừng, hận không thể giết chết thằng chó này
“Được, không uống chứ gì
Để tôi đút anh uống.” Lâm Phàm nắm tóc Khương thiếu gia, kéo ngược đầu hắn ta ra sau
Hai ngón tay bóp họng Khương thiếu gia để hắn ta há miệng, sau đó cầm chai rượu nhét vào: “Không uống cũng phải uống
Muốn chơi bạn của Lâm Phàm tôi thì để tôi xem anh có năng lực cỡ nào.”
Ực
Ực
Ực
Rượu chảy vào miệng Khương thiếu gia, men theo hai bên mép chảy ra ngoài, mùi rượu cay nồng xộc vào miệng hắn ta
Hắn ta cố sức giãy giụa nhưng đáng tiếc là đối phương quá khỏe
Rót được nửa chai, Lâm Phàm buông tay ra
Gương mặt Khương thiếu gia đỏ bừng, hai tay chống trên mặt đất, nôn mửa không ngừng, thiếu chút nữa mất mạng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.