Ngoài cửa
Điện thoại Tiểu Vương reo vang
Liếc những người khác một cái, sau đó nhận điện thoại: “Trịnh lão.”
Trịnh Trọng Sơn hỏi: “Bên đó thế nào rồi
Có rắc rối gì không?”
Tiểu Vương: “Không có vấn đề gì lớn, chẳng qua một đám ăn chơi dám khi dễ bạn của Lâm đại sư, Lâm đại sư đang dạy dỗ thằng tên đó trong phòng.”
“À, hỏi thử xem cha của mấy thằng nhóc đó là ai.” Trịnh Trọng Sơn hỏi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu Vương nhìn đám người đó: “Cha của cái tên Khương thiếu gia gì đó ở bên trong tên gì?”
Người bên ngoài đã bị tình huống bên trong làm cho choáng váng, Tiểu Vương như chiến thần chặn ở ngay cửa ra vào, bảo vệ không ai có thể xông qua được
Chị Diễm là quản lý nơi này, cô ta chưa bao giờ gặp chuyện thế này, vội nói: “Cha của vị Khương thiếu gia kia là Khương Hải, mấy người mau chóng thả anh ấy ra
Nếu không mấy người không gánh nổi hậu quả đâu.”
Tiểu Vương không quan tâm, báo lại đúng sự thật: “Người bên trong họ Khương, cha là Khương Hải.”
Trịnh Trọng Sơn: “Khương Hải
Không biết, hàng con cháu thôi mà
Nói với Lâm đại sư cứ đánh cho đã đi, có gì tôi chịu trách nhiệm, không chết người là được.”
“Vâng.”
Tiểu Vương nói vọng vào bên trong: “Lâm đại sư, ông Trịnh nói chuyện này anh muốn làm gì thì làm, có chuyện gì thì ông ấy chịu trách nhiệm, chỉ cần đừng giết người là được.”
“Tốt, cám ơn lão Trịnh giúp
Tôi nợ ông ấy một ân tình, ngày khác đích thân tôi sẽ đến nhà cảm ơn.” Lâm Phàm mở miệng nói
Tiểu Vương trần thuật chính xác lời của Lâm đại sư lại cho ông Trịnh, ông Trịnh sau khi nghe xong rất vui mừng: “Được, được
Nhớ bảo vệ Lâm đại sư cho thật tốt.”
“Vâng.”
…
Trong phòng
Tất nhiên Lâm Phàm biết Khương thiếu gia này không dễ đụng vào, cũng có tiếng tăm ở thủ đô
Hôm nay mình thì sướng tay rồi nhưng khó đảm bảo sau này Ngô Vân Cương có thể bình an ở thủ đô, mà bây giờ có Trịnh Trọng Sơn đảm bảo, mọi việc trở nên rất dễ dàng
Thế mà lại thiếu một ân tình, chuyện nợ ân tình không dễ giải quyết nhưng không còn cách nào khác, chẳng phải chỉ cần tốn chút thời gian vẽ một bức tranh sao, không có gì đáng ngại
Nhất là bây giờ, hắn đã rõ ràng, cái gọi là ký tên chính là sau này trở thành người một nhà, có Hiệp hội làm chỗ dựa chống lưng phía sau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Với thân phận và địa vị của ông Trịnh, nếu mình đối phó với người bình thường có lẽ sẽ khiến ông Trịnh tức giận nhưng ông Trịnh sẽ hết sức ủng hộ việc ức hiếp mấy tên thế này
Chị Diễm thấy cảnh này đã vượt ra khỏi sự khống chế của cô ta, mau chóng gọi anh rể đến
Nếu Khương thiếu gia xảy ra chuyện ở đây thì Thiên Vân sơn trang của họ phải ăn quả đắng
Trong phòng, Khương thiếu gia mềm oặt nhưng ánh mắt vô cùng hung hăng, há miệng nôn thốc nôn tháo, sau đó ác độc nói: “Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”
Lâm Phàm cầm chai rượu lên: “Không bỏ qua là chuyện của anh, bây giờ phải uống cho tôi.”
Ngô Vân Cương đứng ngoài cửa lạnh toát sống lưng, ông ta phát hiện Lâm đại sư quá tàn bạo
Đây là lần thứ nhất ông ta thấy một Lâm đại sư hung hăng như vậy
Tiểu Vương là cảnh vệ của Trịnh Trọng Sơn, kiến thức uyên bác, nghe tiếng ầm ĩ phát ra từ trong phòng, có hơi trầm ngâm
Anh ta cảm thấy có chút ngạc nhiên với Lâm đại sư, tò mò không biết Lâm đại sư đang làm cái gì mà thủ đoạn rất tàn nhẫn
Âm thanh Khương thiếu gia từ trong phòng vang vọng, sắc mặt đám người bên ngoài tái xanh, nhất là vẻ mặt ba vị đại thiếu gia đi theo Khương thiếu gia vô cùng lo lắng, bọn họ không nghĩ sẽ xảy ra chuyện thế này
Đây là Khương thiếu gia đó, thế nhưng lại đang bị bắt ở bên trong và bị một gã ất ơ ở đâu đến dạy dỗ
Chuyện này có nói ra ngoài cũng chẳng ai tin
Vương Minh Dương ói một trận, cả người mất hết sức lực, đầu óc mơ hồ: “Sao tôi lại ở đây
Vân Cương, hình như khi nãy tôi mới thấy huynh đệ của tôi đến phải không, những người khác đâu rồi nhỉ?”
Ngô Vân Cương đỡ Vương Minh Dương, trong lòng rầu rĩ, đồng thời vô cùng sợ hãi với hành động của Lâm đại sư đang làm trong phòng
“Lâm đại sư đang ở trong phòng xả giận giúp anh, lần này xem như chúng ta mang tiếng xấu rồi.” Ngô Vân Cương không biết nói sao, không còn gì để nói nữa cả
Vương Minh Dương liêu xiêu sờ tay nắm cửa ra vào ngay nơi Tiểu Vương đang chặn lại, sau đó khoác lên vai đối phương: “Người anh em này, phiền anh nhường đường một chút
Anh đang cản đường đi của tôi, anh em tôi đang ở bên trong đó.”
Tiểu Vương nhìn con ma men đối diện, hơi nghiêng người, Vương Minh Dương tựa vào mép cửa nhìn vào trong nói: “Huynh đệ à, cậu đang làm gì thế hả
À, sao Khương thiếu gia lại quỳ gối trước mặt người huynh đệ của tôi vậy
Anh trai của tôi ơi, sao anh lại để Khương thiếu gia quỳ trước mặt anh vậy hả
Nhân vật số một đứng đầu Thượng Hải thấy người ta còn phải gọi hai tiếng Khương thiếu gia nữa đó, anh định lợi hại hơn cả người đứng đầu Thượng Hải hay sao?”
Lâm Phàm liếc Vương Minh Dương: “Né qua chỗ khác, uống đến nỗi như vậy, biết một cộng một bằng mấy không?”
“Biết chứ.” Vương Minh Dương ngẩng đầu, cười ngây ngô: “Chuyện đơn giản vậy mà phải hỏi
Sao anh không biết được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một cộng một không phải bằng ba thì chứ bằng mấy
Con nít còn biết, cậu nghĩ tôi ngốc à?”
“Anh hồ đồ thật rồi.” Hắn thấy Vương Minh Dương bắt đầu ăn nói xà lơ lập tức nổi điên, ra xã hội làm ăn bao lâu nay mà không biết bảo vệ bản thân mình, bị người ta chơi như vậy cũng đáng đời lắm
“Không có ngốc nha…” Vương Minh Dương phản đối, sau đó Ngô Vân Cương mau chóng kéo Vương Minh Dương: “Tôi nói Minh Dương nè, cậu mau đến đây nghỉ ngơi đi, đừng lộn xộn nữa.”