Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 753: Tặng tranh




Trong phòng
Lâm Phàm đến làm ông Trịnh rất vui vẻ, gương mặt luôn nở nụ cười, hơn nữa chuyện này ông ấy không nói với ai
Đối với ông Trịnh, bây giờ Lâm đại sư thuộc về ông ấy
Nếu gọi bọn họ đến, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa
Hơn nữa lỡ đâu chẳng may cuối cùng mình không được bức tranh này, vậy thiệt thòi quá rồi
Bản thân ông ấy là Hội trưởng Hiệp hội Quốc họa, tuy nói là người lãnh đạo tối cao nhưng ông ấy không hề có uy nghiêm của Hội trưởng, nếu không sẽ chẳng có chuyện đến bây giờ ông ấy cũng không có một bức tranh nào cả
Ông sắp nhịn hết nổi sự khoe khoang của Đào Thế Cương và Nguyệt Thu Cư Sĩ rồi
Lâm Phàm nhìn hoàn cảnh trong nhà, trên tường có treo rất nhiều Quốc họa và thư pháp
Dưới ánh mắt của hắn, chỉ nhìn sơ có thể đoán được những bức họa này do chính tay các đại sư vẽ nên, giá trên thị trường không hề rẻ
Nhưng đối với mấy người như ông Trịnh thì dùng tiền tài để đánh giá những tác phẩm nghệ thuật này là sỉ nhục
“Lão Lâm, cậu qua đây xem đi
Đây là bộ sưu tập của tôi, có một số bức do bạn cũ vẽ tặng
Bây giờ chỉ có thể nhìn tranh nhớ người
Con người có đôi khi thật mong manh.” Ông Trịnh cảm thán
Lâm Phàm gật đầu, kho tàng của ông Trịnh không phải đồ sộ bình thường, nếu có người sưu tầm đến đây thấy cảnh này chỉ sợ cũng phải trợn mắt há mồm
Một già một trẻ nói chuyện với nhau, đa số nội dung cuộc nói chuyện đều tập trung trong lĩnh vực Quốc họa
Người đã đến độ tuổi này thường không câu nệ quá nhiều, ngược lại càng tập trung tu tâm dưỡng tính
“À đúng rồi lão Lâm, chuyện tối qua tôi đã để cho Tiểu Vương liên hệ những người liên quan kia, cậu có thể nói bạn bè cậu cứ yên tâm, sẽ không bị trả thù ở thủ đô này đâu.” Ông Trịnh nói
Lâm Phàm nói cảm ơn: “Cám ơn ông.”
Ông Trịnh xua tay: “Cần gì phải cảm ơn chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Làm việc gì cũng phải đến nơi đến chốn nhất là mấy chuyện thế này, nếu giải quyết không tận gốc sẽ để lại tai họa ngầm.”
“Điều này cũng đúng.” Lâm Phàm gật đầu, rất đồng ý với câu này
Mãi cho đến thư phòng
Thư phòng ông Trịnh phong cách cổ xưa thơm mát, sau khi vào có thể cảm thấy yên bình, ở trong môi trường này con người ta mới có thể ổn định tâm trạng, tiến hành sáng tác quốc họa
Lâm Phàm bước đến trước bàn vẽ: “Ông Trịnh, hôm nay tôi xin phép bêu xấu.”
Ông Trịnh cười: “Lão Lâm, sao chuyện này lại gọi là bêu xấu được chứ
Khiêm tốn quá cũng không hay đâu
Tác phẩm của cậu, không phải nói chơi, có thể xem là tác phẩm đỉnh cao trong Hiệp hội Quốc họa của chúng ta
Cậu không biết chứ, hôm qua những lão già kia đã nói trên bàn ăn là rất sùng bái tranh của cậu đấy, ai cũng muốn có một bức
Nhưng mà tôi còn không có thì làm sao họ có được?”
Lâm Phàm cười lắc đầu, có thể hắn không biết ý nghĩ của ông Trịnh
Lần này đến đây thấy ông ấy vui mừng như vậy, ắt hẳn biết trước chút nữa sẽ có một bức tranh của Lâm Phàm
Thế nhưng Lâm Phàm cũng không nói gì thêm, đúng là người ta đã giúp mình một việc lớn, mình nên đích thân cảm ơn người ta, tất nhiên người ta coi trọng tài hội họa của mình vậy thì mình phải vẽ một bức thật đẹp
Lúc này Lâm Phàm cầm bút, hơi dừng lại, suy nghĩ xem nên vẽ cái gì
Ông Trịnh đứng yên lặng, không quấy rầy Lâm Phàm, đề phòng lời nói của mình cắt đứt mạch suy nghĩ của Lâm Phàm
Không biết đã qua bao lâu
Lâm Phàm cuối cùng cũng buông cây cọ trong tay xuống, hít một hơi thật sâu, nhìn bức tranh trước mặt, bản thân cảm thấy rất hài lòng gật đầu: “Lão Trịnh, ông nhìn thử xem thế nào?”
Lần vẽ này tương đối lâu, tuy nhiên Lâm Phàm hơi kinh ngạc với chiêu trò này của ông Trịnh
Tờ giấy này hơi lớn, nội dung cần vẽ đương nhiên cũng nhiều hơn
Có thể nói sau khi ông Trịnh biết mình muốn đến đã sớm chuẩn bị sẵn dụng cụ, hơn nữa còn cố ý lấy một tờ giấy lớn, ít nhất phải lớn gấp đôi bức tranh của mình vẽ cho bọn người Nguyệt Thu Cư Sĩ
“Tuyệt, tuyệt, tuyệt….” Ông Trịnh nhìn thấy bức tranh này, hưng phấn nói tuyệt ba lần
Sau đó nôn nóng đến gần nhìn kỹ bức tranh, nhìn tỉ mỉ, càng xem càng mê giống như mình lạc vào cảnh tượng trong tranh, không thể kiểm soát
“Ông nội…”
Đúng lúc này, dưới lầu vang lên tiếng trẻ con
Ông Trịnh chăm chú ngắm bức tranh, hoàn toàn không nghe thấy giọng nói này, dường như nó không lọt nổi vào tai ông, giống như không để tâm đến chuyện gì nữa, hoàn toàn chìm đắm vào đó
Lâm Phàm nghe giọng nói, đành phải nhắc nhở: “Lão Trịnh, có người gọi ông kìa.”
“Hả?” Ông Trịnh phản ứng lại, sau đó nghe tiếng cháu trai đang gọi mình dưới lầu lập tức cười nói: “Bạn già tôi dẫn cháu trai đi tản bộ, chắc đã về rồi đây
Bức tranh này phải thưởng thức thật kỹ mới được, tiếc là bây giờ chưa phải lúc.”
Sau đó ông Trịnh chậm rãi sắp xếp bức tranh, vì vừa mới vẽ xong nên nét mực vẫn chưa khô, không thể cất đi, đành phải để yên chỗ cũ
“Tuyệt quá, lão Lâm
Có bức tranh này là tôi thỏa mãn rồi.” Ông Trịnh không còn nhớ nhung nữa, có bức tranh này ông ấy còn nói gì được nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Lão Lâm, chúng ta xuống trước đi.”
“Được thôi.”
Dưới lầu
Lần đầu tiên Lâm Phàm nhìn thấy bạn già ông Trịnh, là một bà cụ có vẻ ôn hòa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khi thấy Lâm Phàm, bà ấy hơi kinh ngạc vì lần đầu tiên bà thấy bạn già mình đích thân dẫn một thanh niên về nhà
Ông Trịnh bước đến: “Tú Phương, đây là lão Lâm, là thành viên mới của Hiệp hội chúng tôi
Nhưng bà đừng thấy người ta trẻ tuổi mà coi thường
Kỹ năng hội họa của Lão Lâm rất ghê gớm, vừa mới vẽ cho tôi một bức ở trên kia, đợi lát nữa tôi dẫn bà đi xem để bà mở rộng tầm mắt nhé.”
Nghe lời khen ngợi của ông Trịnh, Lâm Phàm cảm thấy ngượng ngùng nhưng vẫn ở phạm vi có thể chấp nhận
Bởi vì đây là lời nói thật, không hề nịnh hót
Tuy nhiên khi Lâm Phàm thấy cháu nội đích tôn của ông Trịnh, cảm thấy hơi kỳ lạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.