Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 756: Tiểu Bảo đi lại được




Tú Phương phản ứng lại, tuy tâm trạng của bà vẫn rất kích động nhưng cháu nội thật sự tiểu trong quần rồi, bà đành phải bế cháu vào nhà vệ sinh
“Ông già, ông mau gọi cho tụi nhỏ báo chuyện này đi.”
“Được, được.” Ông Trịnh lập tức gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho con trai
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bên kia bắt máy
“Cha, sao vậy ạ?” Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói trầm tĩnh, là con trai ông Trịnh, Trịnh Hải Phong
“Hải Phong, Tiểu Bảo nó… nó…” Ông Trịnh vội la lên, nói năng lắp bắp
Đầu dây bên kia, Trịnh Hải Phong nghe được giọng cha mình có chút dồn dập thì cũng nhất thời khẩn trương lên: "Cha, Tiểu Bảo nó bị làm sao?”
Tiểu Bảo là con trai duy nhất của bọn họ, tuy cơ thể bị chút tật nhưng mặc kệ thế nào vẫn là con bọn họ, bọn họ chưa từng bỏ rơi bé
Cho dù sau này bé không thể giống như người bình thường thì bọn họ sẽ nuôi bé cả đời
Đồng thời anh ta tin tưởng, con của Trịnh Hải Phong anh chẳng sợ bẩm sinh có chỗ thiếu hụt cũng tuyệt đối không sa sút tinh thần, nhất định có thể tìm được con đường thích hợp
“Không phải, Tiểu Bảo không sao
Con với Tuệ Từ mau về đây, chân của Tiểu Bảo khỏi rồi, Tiểu Bảo có thể đi được rồi.” Ông Trịnh nói
Đột nhiên
Đầu dây bên kia im bặt
Trịnh Hải Phong cũng bắt đầu lắp bắp: "Cha, cha nói gì vậy?”
Ông Trịnh nói: "Tiểu Bảo đi được rồi, chân khỏi rồi, chân khỏi rồi.”
“Cha, cha có chắc là không có nói đùa đấy chứ, Tiểu Bảo nó…” Trịnh Hải Phong không dám tin, anh ta nghĩ chắc là cha mình đang nói đùa thôi
Nhưng anh ta biết tính cha mình, chắc chắn cha mình sẽ không nói đùa những chuyện như vậy, vậy chỉ còn một khả năng là chân của Tiểu Bảo… Thật sự khỏi rồi
“Không có, con với Tuệ Từ mau về nhà đi, giờ cha với mẹ con cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra nữa, mau về đưa Tiểu Bảo tới bệnh viện kiểm tra đi.” Ông Trịnh kích động nói
Trịnh Hải Phong kích động thì ông ta còn kích động hơn, đó là cháu nội của ông ta
Ngày nào tụi nhỏ cũng bận nên gửi con cho ông bà nuôi, nhiều năm như vậy, tình cảm ông cháu càng ngày càng sâu đậm
Bây giờ đột nhiên cháu nội có thể đứng lên được, chuyện này đối với ông ta giống như là trời cao có mắt vậy
“Cha, con về ngay, về ngay đây…” Trịnh Hải Phong nhanh chóng cúp điện thoại, cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp gọi điện thoại cho Tuệ Từ kêu cô nhanh chóng về nhà
Anh ta làm việc trong quân đội, mà vợ anh là Tuệ Từ cũng là quen ở ban ngành văn hóa
Trong nhà
Ông Trịnh đi tới đi lui trong phòng khách, não trong đầu như chảy ra, mãi không bình tĩnh được
Hiện tại ông ta không rõ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì
Tú Phương thay quần áo cho cháu nội rồi bế từ trong nhà vệ sinh ra, yêu thích không buông tay
Bà vẫn dùng tay sờ vào cẳng chân của Tiểu Bảo mãi không chịu buông
“Tiểu Bảo, lại đi mấy bước cho ông nội xem, nói ông nội nghe xem sao con tự nhiên biết đi vậy?” Ông Trịnh nói
Tiểu Bảo hoang mang nhìn ông nội: "Ông nội, chẳng phải ông nội nói Tiểu Bảo đi được nghĩa là Tiểu Bảo lớn rồi sao, giờ Tiểu Bảo đi được rồi, vậy là Tiểu Bảo lớn rồi.”
Ông Trịnh nghe thế thì nhất thời không biết mở miệng thế nào
Lý do này đúng là do ông ta bịa ra, lúc đó Tiểu Bảo có hỏi sao mình không giống các bạn khác
Bọn họ sợ đứa nhỏ buồn nên mới bịa một lý do, chỉ nghĩ là sau này tìm cách chữa chân cho Tiểu Bảo
Đối với bọn họ mà nói hy vọng này rất xa vời, chỉ có thể chờ sau này Tiểu Bảo lớn lên rồi tự hiểu
Cũng không ngờ bây giờ bé lại đi được, bọn họ rất muốn biết rốt cuộc nguyên nhân là gì, nhưng sợ là không có được lời giải thích từ miệng Tiểu Bảo
Không bao lâu sau
Con trai với con dâu ông Trịnh về nhà, nhất là con dâu Niệm Tuệ Từ lúc nhận được tin này đã trợn tròn mắt, cô ta hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần cũng không dám tin tất cả là thật
Đây là chuyện mà mỗi lần nằm mơ cô cũng nhớ tới, mà hôm nay lúc nhận được tin cô ta thật sự không thể tin nổi, thậm chí còn không phản ứng lại được
“Cha, Tiểu Bảo đâu ạ?” Niệm Tuệ Từ đẩy cửa vào trong, lúc nhìn thấy Tiểu Bảo đang tự mình chạy tới chạy lui trong phòng thì lập tức che miệng, hốc mắt đỏ ửng, nước mắt chảy xuống ào ào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Mẹ ơi...” Tiểu Bảo vui vẻ chạy tới kéo góc áo Niệm Tuệ Từ: "Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?”
“Tiểu Bảo.” Niệm Tuệ Từ lập tức ôm lấy đứa nhỏ, mãi cũng không nói gì
Trịnh Hải Phong trước giờ vẫn luôn kiên định, lúc này thấy cảnh này cũng không nhịn được mà trở nên kích động, đi tới trước mặt ông Trịnh: "Cha, chuyện gì đây ạ?”
Ông Trịnh lắc đầu: "Cha cũng không biết, bây giờ đừng nghĩ nhiều nữa, mau mang Tiểu Bảo tới bệnh viện kiểm tra xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, cũng không thể để chúng ta hy vọng trong chốc lát rồi lại khiến chúng ta tuyệt vọng được.”
Bên ngoài
Tiểu Vương vẫn một mực đợi trong xe, lúc thấy cả nhà lão Trịnh đi ra thì lập tức xuống xe mở cửa
Đột nhiên Tiểu Vương ngây ngẩn cả người, vẻ mặt kinh ngạc, anh ta thấy Tiểu Bảo được lão Trịnh dắt tay tự bước đi
“Cái này… Cái này…” Đầu óc Tiểu Vương nhất thời hỗn loạn, anh ta thân là cảnh vệ của Trịnh lão nê anh ta cũng chứng kiến khoảnh khắc sinh mệnh này ra đời, cũng chứng kiến sự bất lực và đau lòng sau khi cả nhà Trịnh lão biết đứa nhỏ có vấn đề
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bây giờ anh ta thấy Tiểu Bảo có thể tự đi được, trong lòng kích động tới nỗi không biết nói gì
Tâm trạng của ông Trịnh cũng kích động, vỗ vai Tiểu Vương: “Tiểu Vương, mau tới bệnh viện.”
“Vâng.” Tiểu Vương đáp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.