Những ông chủ cửa hàng có chút choáng váng, không biết ông chủ nhỏ nói vậy là có ý gì
Lâm Phàm vỗ vỗ Triệu Chung Dương: "Tắt livestream trước đã, chuyện này phải đợi ổn định đã.”
Triệu Chung Dương biết ý của anh Lâm
Cậu ta là người duy nhất trong cửa hàng biết biến hóa này, lần trước đến viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn cùng anh Lâm, cậu ta đã nhìn thấy bọn nhỏ đã khôi phục lại
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì có lẽ cậu ta cũng không thể tin tưởng được điều đó
Sau đó cậu ta nhìn về những chủ cửa hàng chung quanh, nở nụ cười
Nếu như đợi lát nữa để cho bọn họ nhìn thấy, thật đúng là không biết sẽ như thế nào đây
Triệu Chung Dương đã hoàn toàn bội phục đối với năng lực của anh Lâm
Viện trưởng Hoàng và Hàn Lục đi ra, hai người tươi cười, những ông chủ cửa hàng cũng mang theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt: "Chúng tôi đến rồi đây
“Có nhớ cô chú không
Bọn trẻ đồng thanh nói: "Nhớ ạ
Sau đó chúng rời khỏi lan can, chạy đến cổng để lấy đồ ăn vặt
Khi các chủ cửa hàng vừa định nói gì đó thì nhìn thấy từng đứa trẻ vui vẻ nhảy nhót trước mắt thì tất cả đều trợn tròn mắt
Bịch bịch
Túi xách trong tay rơi xuống đất
Cả đám trợn mắt há hốc mồm, nhìn bọn họ giống như vừa gặp quỷ
"Không có khả năng, có phải chúng ta đến nhầm chỗ hay không
"Mẹ kiếp, chuyện gì đang xảy ra vậy
Sao đứa nào cũng khỏe lại rồi thế này
“Đây chính là Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn sao
"Mập mạp, cháu..
sao cháu lại chạy được rồi
Mập mạp lại lau nước mũi nói: "Cháu có thể đi lại được rồi!”
“Má nó, ai nói cho chúng tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi!”
Giờ khắc này, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía viện trưởng Hoàng: "Viện trưởng Hoàng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Viện trưởng Hoàng cũng rất bất đắc dĩ, bỗng hướng ánh mắt về phía Lâm Phàm nói: "Vấn đề này mọi người phải hỏi Lâm đại sư.”
Ồ!!
Mọi người nhìn về phía ông chủ nhỏ, dường như đang chờ ông chủ nhỏ giải thích
Chuyện này quá kinh người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai lần trước bọn họ đến, những đứa bé này đều phải ngồi trên xe lăn
Nhưng hiện tại cả đám giống như những đứa nhỏ bình thường đều rất vui vẻ
Lâm Phàm cười nói: "Không phải tôi đã nói với mọi người rồi sao, y thuật của tôi rất lợi hại nhưng mọi người lại không ai tin.”
Ông Trương: "Mẹ kiếp, cái này..
Cái này ..”
Ông Lương: "Chết tiệt, cái này cũng được sao?”
Các chủ cửa hàng đột nhiên không còn lời nào để nói
Ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm giống như gặp quỷ
Bọn họ chưa từng nghĩ tới chuyện này, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng bây giờ hiện thực đặt ở trước mặt, bạn không tin cũng phải tin
Điền Thần Côn choáng ngợp, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm: "Cậu chữa khỏi hết?”
Lâm Phàm cười cười: "Sao nào
Chẳng lẽ không được à?”
“Mẹ kiếp, cậu..
Cậu....” Điền Thần Côn ôm ngực, giống như bị Lâm Phàm làm cho nghẹn lời
Ông ta không ngờ tên nhóc kia lại có năng lực này
"Vậy chứng chỉ hành y lần trước cậu cho chúng tôi xem cũng là thật
Điền Thần Côn tiếp tục hỏi
Lâm Phàm gật đầu: "Đúng vậy!”
“Vậy có nghĩa là cậu biết y thuật?” Điền Thần Côn không hỏi rõ ràng sự tình thì trong lòng không yên
Lâm Phàm lại gật đầu: “Đúng vậy, ông nói đúng rồi đó.”
Ánh mắt xinh đẹp của Ngô U Lan nhìn qua Lâm Phàm
Trong lòng cô ấy cũng nhấc lên sóng to gió lớn, thật lâu vẫn không thể hoàn hồn
Tuy rằng cô biết anh Lâm rất lợi hại nhưng cũng không nghĩ tới lại lợi hại thế này
Mọi người đều biết tình huống của viện phúc lợi trẻ em
Nhưng lần này lại xảy ra biến hóa quá lớn, làm sao mà bọn họ không kinh ngạc cho được
Chu Thanh Tuyền đứng cách đó không xa nói: “Lão Triệu, đó chính là lão sư của ông sao?”
Triệu Minh Thanh gật đầu: "Ừm!”
Vậy tình huống bây giờ là gì
Chu Thanh Tuyền cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
Ông ta chỉ là cảm thấy hình như mọi người rất khiếp sợ, chỉ là không biết đang khiếp sợ chuyện gì
Triệu Minh Thanh nhìn Chu Thanh Tuyền, lộ ra một nụ cười thần bí
Chỉ là lúc Chu Thanh Tuyền nhìn thấy nụ cười này, ông lập tức muốn đánh người
Cái lão Triệu này, lại con mẹ nó bắt đầu thần bí nữa rồi
Lâm Phàm nhìn mọi người nói: "Mọi người sao vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dáng vẻ này không thích hợp tí nào!”
Mọi người vội vàng nói: "Ông chủ nhỏ, cậu đừng nói chuyện, để chúng tôi từ từ tiếp thu cái đã
Lâm
Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhìn về phía bọn nhỏ đang đứng tại chỗ, vỗ tay nói: "Còn không mau đến lấy đồ ăn vặt
Cứ để cho bọn họ từ từ đứng đó là được.”
"Oa...
Những đứa trẻ hét lên rồi chạy về phía đồ ăn vặt
Chị Hồng thì khiếp sợ nói: "Ông chủ nhỏ, vậy những lời cậu nói với lão Trần ở bệnh viện đều là thật à?”
“Nói cái gì cơ?” Lâm Phàm cười hỏi
Ông Trương ở bên cạnh không nhịn được mở miệng nói: "Chính là câu nói để cậu trị liệu cho ông ấy thì ngày mai có thể xuất viện đó.”
Bây giờ bọn họ đã rất kinh ngạc không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy tất cả chuyện này thật sự quá giả dối rồi
Trước kia làm bánh kếp và làm thầy bói đã rất lợi hại
Bây giờ lại nói trị được bệnh, hơn nữa còn không phải là trị bệnh bình thường
Nghe qua đúng là sẽ nghĩ đối phương quá bốc phét
"Là thật đó
Lâm Phàm đáp
Đây vốn là một chuyện rất đơn giản, chẳng qua ông Trần không tin mình thì mình cũng không có cách nào khác
Dù sao cũng sẽ không ảnh hưởng mấy nên cứ để ông ấy ở trong bệnh viện trị liệu đi
Thượng Hải là một thành phố lớn, y thuật của bệnh viện này cũng rất tốt, vài thành thị cấp hai hoặc thành thị cấp ba không có thể so sánh được