Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 782: Các người sợ không kiếm được tiền sao?




Lâm Phàm nhìn người trước mắt mình sau đó lại nhìn thấy đám bác sĩ và y tá đang chạy theo đằng sau, chỉ vào người bệnh trước mặt: “Đang khám bệnh thôi mà”
“Khám bệnh
Khám bệnh gì chứ
Các người đến từ bệnh viện nào
Giấy phép đâu?” Viện trưởng giọng đanh thép hỏi
Theo ông ta thấy, những người này rất có khả năng là kẻ lừa đảo
Những chuyện như vậy ông ta đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần, bọn chúng nắm được tâm lý người bệnh đã rơi vào đường cùng rồi nên mới có cơ hội lộng hành
Các y tá tiến lên phía trước bắt đầu thuyết phục: “Cụ à, mau quay lại bệnh viện đi
Cụ đừng tin những người này, bệnh viện nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho mọi người.”
Bệnh nhân trả lời: “Không về
Đây thực sự là thần y nha, họ đã chữa khỏi bệnh cho rất nhiều bệnh nhân ở khu điều trị nội trú rồi
Hơn nữa người ta còn xuất viện hết rồi, tôi tuyệt đối sẽ không trở về đâu.”
Y tá có chút gấp gáp nói: “Không phải, những người này lai lịch không rõ ràng, mọi người đừng tùy tiện tin tưởng bọn họ.”
Viện trưởng cảnh giác nhìn ba tên nhóc trước mặt, chỉ có ông lão kia nhìn còn có vẻ đàng hoàng
Nhưng quan trọng là người khám bệnh lại không phải là ông lão kia, mà là tên nhóc này, tình huống này ngoại trừ là giả thì còn có khả năng là sự thật sao
“Đây là giấy phép hành nghề.” Lâm Phàm rút giấy phép ra
Viện trưởng cầm giấy phép trong tay xem xét cẩn thận, giấy phép này là thật
Nhưng cho dù như vậy ông ta cũng không thể dễ dàng tin tưởng, hiện giờ muốn có một tờ giấy phép hành nghề y cũng không phải chuyện khó khăn gì
“Tôi không quan tâm chuyện của mấy người
Giờ tôi lập tức báo cảnh sát để họ tới xử lý, không cần biết các người là thật hay giả thì các người cũng không thể hại người bệnh như này được
Nếu làm chậm trễ thời gian chữa trị tốt nhất của người bệnh thì các người có đảm đương được trách nhiệm hay không?” Viện trưởng nghiêm khắc nói
Các bệnh nhân chứng kiến việc này thì cảm thấy không thể khoanh tay đứng nhìn được
Bọn họ đều tận mắt nhìn thấy sự biến chuyển rõ rệt của mấy người vừa rồi được vị thần y này chữa trị, nếu vị thần y này thật sự đi mất thì bọn họ biết tìm ai chữa bệnh cho đây
“Viện trưởng, các người có thể rời đi được không
Chúng tôi tự tìm bác sĩ khám bệnh còn cần mấy người cho phép sao
Ông nói xem, tôi nằm viện điều trị đã tiêu hơn 6 vạn tệ, nhưng nhận lại được kết quả gì đây
Thay bằng nằm mãi trong viện điều trị nhưng không có tiến triển thì chúng tôi cũng phải tự tìm một con đường sống cho chính mình chứ.”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng không bị mù, là thật hay giả trong lòng chúng tôi tự biết
Tôi chỉ là nông dân, cả đời dành dụm được bao tiền đều đưa hết cho bệnh viện của mấy người rồi
Giờ các người bảo chúng tôi quay về, bỏ lỡ cơ hội chữa bệnh lần này thì các người sẽ miễn trừ tiền thuốc men cho chúng tôi sao?”
“Haizz, thần y đừng quan tâm đến bọn họ
Những đồng tiền xương máu của chúng tôi tích lũy cả đời, bọn họ cũng vô tình tàn nhẫn lấy mất
Bây giờ thật sự có thần y tới chữa bệnh cho chúng tôi một đồng cũng không lấy, bọn họ lại ra đây tỏ vẻ quan tâm tới chúng tôi sao
Đây rõ ràng là muốn bọn tôi quay lại bệnh viện hút cạn máu bọn tôi, đến cuối cùng vẫn không chữa khỏi bệnh, khi đó chỉ có thể nằm chờ chết mà thôi.”
Lâm Phàm lúc này có chút bất lực, hắn có thể nói gì đây
Mắc bệnh hiểm nghèo thì chấp nhận tán gia bại sản để chữa trị ở bệnh viện là điều đương nhiên
Nhưng cũng không thể nói mấy người Viện trưởng này không phải người tốt, họ cũng phải làm theo quy định mà thôi
Nói cho cùng họ vẫn cho những bệnh nhân không có tiền nợ tiền thuốc đó thôi
Triệu Minh Thanh lúc này cũng lấy giấy phép của mình ra: “Tôi là Triệu Minh Thanh đến từ Hiệp hội Trung Y, đây là giấy chứng nhận của tôi, ngài có thể xem.”
Viện trưởng cầm lấy giấy chứng nhận của Triệu Minh Thanh, sắc mặt khẽ biến, một chứng chỉ là của Hiệp hội Trung Y, cái còn lại là của Học viện Trung Y số 1 Thượng Hải, tuyệt đối không thể là giả
Sắc mặt ông ta dịu đi một chút: “Viện trưởng Triệu, nếu như ngài tới khoa Y học cổ truyền của bệnh viện chúng tôi để khám bệnh, chúng tôi vô cùng hoan nghênh
Nhưng đây là lại là trước cổng bệnh viện, việc này có chút không hợp lý cho lắm.”
Triệu Minh Thanh trả lời: “Có gì không hợp lí cơ chứ, bệnh viện là nơi mọi người đến khám bệnh, chúng tôi ở trước cổng bệnh viện cũng là để khám bệnh cho bệnh nhân
Mục đích giống nhau, chẳng lẽ có gì không đúng sao?”
Khâu Kiệt trẻ tuổi nóng tính, không dễ dàng kiềm chế được cảm xúc, bất mãn nói thêm: “Lâm lão sư của chúng tôi khám cho nhiều bệnh nhân như vậy một đồng cũng không lấy
Giấy chứng nhận của chúng tôi mấy người cũng xem rồi cũng đã xác thực được thân phận của chúng tôi rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu vẫn không muốn chúng tôi ở đây khám bệnh có phải do sợ chúng tôi sẽ chữa khỏi bệnh cho tất cả bệnh nhân của mấy người, mấy người sẽ không có nơi nào để kiếm tiền nữa, phải không?”
Những lời này vừa nói ra, sắc mặt Viện trưởng đột nhiên thay đổi, trên mặt hiện lên vẻ tức giận
Thằng nhóc này nói chuyện thật là khiến người ta tức giận mà
Trương Đồng Đồng kéo Khâu Kiệt qua một bên, cô cũng thấy Khâu Kiệt nói như vậy có phần hơi quá đáng
Thế nhưng Khâu Kiệt lại thấy không có vấn đề gì nên tiếp tục nói: “Tôi đã nói việc này vốn dĩ không có gì sai cả
Bệnh viện cứu người, chúng tôi cũng cứu người, chữa bệnh ở bệnh viện mất một đống tiền cũng chưa chắc đã chữa khỏi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chúng tôi ở đây dùng trung y, dùng thuốc điều dưỡng là có thể chữa khỏi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tại sao chúng tôi lại không thể ngồi ở đây
Muốn đuổi chúng tôi đi như vậy khẳng định là sợ chúng tôi đều chữa khỏi cho toàn bộ bệnh nhân của các người, bệnh viện các người sẽ không kiếm được tiền hay sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.