Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 785: Chăm học




“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Lâm Phàm hỏi
“Lão sư, bây giờ đã là năm rưỡi!” Triệu Minh Thanh nói
Lâm Phàm sau khi khám xong cho bệnh nhân đang khám thì dừng lại nói: “Muộn vậy rồi sao, cũng ổn rồi, tiểu Kiệt ngày mai là bệnh viện nào?”
Khâu Kiệt nói: “Lâm lão sư, ngày mai chúng ta đến bệnh viện Giang Ninh!”
“Ừm!” Lâm Phàm gật đầu sau đó nói: “Mọi người, hôm nay khám chữa bệnh miễn phí đến đây là kết thúc, bảy giờ sáng mai sẽ ở bệnh viện Giang Ninh, ngày mai mọi người có thể qua đó
Được rồi, hôm nay cũng khám một ngày rồi chúng tôi cũng mệt rồi đều giải tán thôi!”
Những bệnh nhân dù không đồng ý, nhưng thần y đã lên tiếng, bọn họ sao có thể không nghe được
“Thần y, ngày mai chúng tôi đợi anh!”
“Không thể không đến!”
Lâm Phàm thu dọn đồ đạc sau đó cười nói: “Yên tâm đi, ngày mai chắc chắn tới, không thể không tới được!”
Hôm nay cảm giác rất thành tựu, chính hắn cũng quên đã khám cho bao nhiêu bệnh nhân
Đôi khi cảm giác dùng y thuật khám bệnh cho mọi người cũng thật không tồi
Tiếp đó Lâm Phàm nhìn bốn người đội quản lý trật tự đô thị, rồi tiện tay rút kim trên người bọn họ ra
Sau đó lập tức quay người, chuẩn bị cùng bọn Triệu Minh Thanh rời đi
“Đợi đã...” Đúng lúc này, một người trong đội quản lý trật tự đô thị mở lời, sắc mặt có chút do dự, muốn nói gì đó nhưng lại do dự
“Sao vậy
Muốn bắt tôi sao?” Lâm Phàm hỏi
Một trong số những người đội quản lý trật tự đô thị nói: “Không phải, tôi chỉ muốn hỏi, hai chân của mẹ tôi không thể cử động được, quanh năm chỉ nằm ở trên giường, như vậy có thể trị khỏi được hay không?”
Vẻ mặt của anh ta có chút kỳ vọng, lại dường như có chút sợ hãi, chỉ sợ thần y nói không thể chữa được, hoặc oán hận hành vi trước đó của bọn hắn
“Chắc có thể chữa được, ngày mai đến cửa bệnh viện Giang Ninh đi
Hôm nay tôi mệt rồi, để các anh đứng cả một buổi chiều, cũng ngại quá!” Lâm Phàm xua tay, sau đó đầu cũng không quay lại, ngáp một cái xoa xoa cái cổ mà rời đi
Buổi tối
Khách sạn
Lâm Phàm mệt sắp chết, nhưng đám người Triệu Minh Thanh lại đầy năng lượng, ngày hôm nay bọn họ chỉ ngồi ở đó ghi chép nội dung khám chữa bệnh
Lâm Phàm bất lực nói: “Các người không mệt à?”
Triệu Minh Thanh lắc đầu: “Không mệt, đâu có mệt mỏi gì, năng lượng còn rất dồi dào
Lão sư, ngài nhanh chóng giảng giải một chút nội dung của ngày hôm nay đi, rất nhiều chỗ học trò không hiểu!”
Ham học hỏi thế cơ à
“Được, vậy thì nói, có điều mười một giờ bắt buộc phải đi ngủ, mấy người có năng lượng nhưng tôi thì hết rồi!” Lâm Phàm thở dài
Những bệnh nhân hôm nay tới khám đối với hắn mà nói bệnh tình đều rất đơn giản
Thế nhưng đối với nhóm Triệu Minh Thanh mà nói thì chính là khó càng thêm khó, nếu như không có người giảng thì bọn họ không thể nào hiểu được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tám giờ
Chín giờ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Mười một giờ
Lâm Phàm thì nói đến miệng đắng lưỡi khô nhưng nhóm Triệu Minh Thanh lại nghe thích thú say mê, trong mắt đều toả ra ánh sáng
Mỗi khi lý giải là một kiến thức nào đó, cảm xúc của bọn họ có thể nói là cực kỳ hưng phấn
Ban đêm
Trên mạng có video lan truyền
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lan truyền chuyện xảy ra trước cổng bệnh viện nhân dân lúc sáng nay
‘Thần y hiện thế’
Ngày hôm sau
Mới sáng sớm
Trên internet lại không được yên tĩnh
Khu diễn đàn Giang Ninh
“Tin tức của hôm nay mọi người xem chưa
Hôm qua bệnh viện nhân dân Giang Ninh có thần ý đến khám bệnh miễn phí!”
“A đù, thật hay giả vậy?”
“Thật đó, hôm qua tôi cũng ở bệnh viện nhân dân Giang Ninh, mọi người không biết chuyện gì xảy hôm qua đâu
Đa số bệnh nhân khoa nội trú của bệnh viện này, tất cả đều đã xuất viện rồi, không phải là bác sĩ chữa khỏi bệnh cho bọn họ mà là thần y trước cổng bệnh viện chữa cho khỏi rồi.”
“Con mẹ nói, nói dốc vừa phải thôi cha, Giang Ninh chúng ta từ khi nào có thần y như vậy chứ?”
“Mọi người xem, bệnh viện nhân dân Giang Ninh ra thông báo rồi này!”
Bệnh viện nhân dân Giang Ninh nói: “Hôm qua có ba nam một nữ ở ngoài cổng bệnh viện khám chữa bệnh tình nguyện
Mong các bệnh nhân đề cao cảnh giác đừng để bị lừa gạt, làm chậm trễ bệnh tình, có bệnh thì phải đến bệnh viện chính quy mới được!”
“Đánh rắm
Lão tử chính là bệnh nhân hôm qua đây, tôi ở bệnh viện trị liệu một tháng đến một chút chuyển biến tốt cũng không có
Đến chỗ thần y được châm vài châm, trong nháy mắt cơ thể tôi đã tốt lên rồi!”
“Lầu trên, anh nói có thật hay không vậy, đừng có bưng bô đó nha.”
“Bưng bô cái gì chứ, không có bằng chứng không dám nói, tôi đem cả đơn chuẩn đoán của tôi ra, cho các anh xem!”
“Vãi chưởng đúng là thật à.”

Bệnh viện nhân dân Giang Ninh
Viện trưởng đã đến từ sớm mà không thấy dám người hôm qua, sau đó ông đi ngang qua phòng bảo vệ
Bảo vệ nhìn thấy viện trưởng, lập tức cung kính nói: “Chào viện trưởng!”
Viện trưởng gật đầu: “Nhớ kỹ, nếu như những người hôm qua còn đến, lập tức thông báo cho tôi!”
Bảo vệ nói: “Viện trưởng, những người đó sẽ không đến nữa, tôi nghe nói bọn họ đến bệnh viện Giang Ninh rồi!”
Nghe được thông tin này, trong lòng viện trưởng không biết vì sao cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, dường như cảm thấy, nếu như những người đó hôm nay lại đến thì sợ rằng bệnh nhân của bệnh viện này đều sẽ xuất viện hết mất
Có điều sau khi nghe đến việc bọn họ đến bệnh viện Giang Ninh thì không khỏi nở nụ cười

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.