Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 789: Ung thư




Thời gian từng phút từng giây trôi qua
Lâm Phàm bỏ kim châm trong tay xuống nói: “Chữa trị đã kết thúc, chân của mẹ anh đã có cảm giác rồi, có thể nhẹ nhàng nhấc lên
Nhưng bây giờ vẫn chưa thể đi được, tôi kê cho anh một đơn thuốc, anh tranh thủ mua về
Sau này mỗi ngày sáng tối ngâm chân một lần, đồng thời tôi nói với anh một huyệt vị, anh sáng tối ấn cho mẹ anh một lần, chưa cần đến một tuần thì có thể tự đi lại được!”
Người của đội quản lý trật tự đô thị nghe thấy lời này nhất thời trong lòng mừng rỡ: “Thần y, cảm ơn ngài!”
Lâm Phàm xua tay: “Ừm, được rồi, người tiếp theo!”
“Hết người rồi sao?” Lâm Phàm hoài nghi ngẩng đầu lên
Phát hiện trước mặt lại là một người con gái đang ngồi trên xe lăn
Mà lúc này cô gái đang nói chuyện với người phía sau, sắc mặt có chút nghi hoặc
Liễu Giai Tuệ lúc này có chút hoài nghi, cô không biết vì sao mẹ lại dẫn cô đến đây làm cái gì
“Hai người có khám hay không?” Lâm Phàm hỏi
Dì Vương lập tức bước lên trước nói: “Khám, khám…”
Dì Vương giới thiệu: “Chào bác sĩ, đây là con gái tôi, con gái tôi nó…”
Lâm Phàm lập tức cắt ngang, ánh mắt nhìn chằm chằm Liễu Giai Tuệ: “Tôi biết rồi, bà đừng nói!”
Giờ khắc này, lông mày của Lâm Phàm bỗng nhíu lại, hắn không phải là không có nghĩ qua sẽ gặp phải bệnh nhân bị ung thư, nhưng không ngờ rằng hôm nay lại gặp rồi
Liếc mắt một cái, cũng đã biết là tình huống là gì
Ung thư cổ tử cung
Có điều tuổi của người này cũng chỉ mới hai mươi mấy, sao có thể mắc bệnh này
Tình huống mắc loại bệnh này, chỉ có vài loại
Loại thứ nhất chính là do tuổi tác lớn, loại bệnh này phổ biến ở nữ giới trên bốn mươi tuổi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Loại thứ hai là do sống phóng túng
Loại thứ ba là do hút thuốc gây ra
(Bệnh này có vacxin ngăn ngừa rồi nha, nữ giới từ 9 - 26 tuổi là độ tuổi tiêm phòng tốt nhất, nên đi tiêm phòng càng sớm càng tốt.)
Liễu Giai Tuệ phát hiện người trẻ tuổi trước mặt vẫn luôn nhìn cô, tiếp đó thì nở nụ cười
Những người bạn thân bên cạnh cô cảnh giác nhìn Lâm Phàm, nhẹ giọng nói với mẹ cô: “Dì, đây là…”
Dì Vương nhẹ giọng nói: “Dì biết mấy đứa muốn nói cái gì, nhưng tình huống của Giai Tuệ mấy đứa cũng không phải là không biết
Bệnh viện đã không có cách rồi, có người nói đây là một vị thần y, dù thế nào đi nữa dì cũng muốn thử một chút
Dì chỉ hy vọng Giai Tuệ có thể hồi phục lại.”
Mấy cô bạn thân không biết phải nói gì, đương nhiên bọn họ đều biết bệnh tình của Giai Tuệ, loại bệnh như này chính là kẻ thù của phụ nữ, sau khi bị bệnh căn bản là không thể chữa trị được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhất là Giai Tuệ đã trì hoãn một thời gian, ung thư cổ tử cung giai đoạn đầu thường sẽ không có bất kì triệu chứng nào
Thế nhưng đến một thời gian nhất định sẽ xuất hiện đau bụng, chảy máu
Lúc đó Giai Tuệ chỉ nghĩ rằng mình rối loạn kinh nguyệt, cũng không để trong lòng
Thế nhưng sau này tình trạng càng ngày càng không được bình thường, đến khi phát hiện thì tất cả đã quá muộn rồi
“Duỗi tay ra, để tôi bắt mạch!” Lâm Phàm nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Con gái, nghe bác sĩ đi, để bác sĩ khám cho con xem.” Dì Vương nói
Liễu Giai Tuệ nhìn mẹ sau đó thở dài một tiếng, bây giờ bản thân cô như này cũng là tạm được
Cô biết thời gian của bản thân cũng không còn nhiều, cũng không muốn để cho mẹ tiếc nuối, sau đó đưa tay ra
Lâm Phàm đặt tay trên mạch đập
Hắn biết, đây là bệnh ung thư, nếu như hắn chữa khỏi thì chắc chắn sẽ gây ra một cơn chấn động
Thế nhưng bản thân không thể không khám, đây là nghĩa vụ nghề y, không sợ chút nào
“Bác sĩ, bệnh này của con gái tôi…” Dì Vương mở lời, bà ta muốn giải thích tình trạng của con gái mình với bác sĩ, nhưng lời này còn chưa nói xong thì lại bị Lâm Phàm cắt ngang
“Bà không cần nói nữa, tôi biết là bệnh gì!” Lâm Phàm ngẩng đầu nói
Dì Vương ngơ ngác, người khác cũng ngơ ngác
Triệu Minh Thanh không đạt được trình độ chỉ nhìn tướng mạo là có thể đoán được bệnh của một người như Lâm Phàm
Ông ta cần phải chẩn đoán bệnh mới có thể phỏng đoán ra rốt cuộc là vấn đề gì
“Lão sư, không phải là có vấn đề gì đó chứ?” Triệu Minh Thanh thấy sắc mặt của lão sư có chút nghiêm trọng thì lo lắng hỏi
Lâm Phàm nhẹ giọng nói: “Ung thư cổ tử cung!”
“Hả?’ Triệu Minh Thanh sửng sốt, dường như có chút không dám tin
Ông ta không phải là không tin cô gái trước mắt bị ung thư cổ tử cung, mà là thấy bộ dạng của lão sư giống như là muốn trị liệu căn bệnh này
“Lão sư, có thể chữa trị?” Triệu Minh Thanh cẩn thận hỏi, không dám to tiếng
Đây không phải là bệnh nhỏ, cũng không phải là bệnh lạ, mà nó là bệnh ung thư
Nếu như lão sư thực sự chữa trị khỏi, điều này e rằng sẽ mang tới phiền phức
Cái này không phải là chuyện gì xấu, nhưng mà sau này sẽ mang tới rất nhiều phiền toái không thôi
Lâm Phàm gật đầu, lời không nói nhiều nhưng ý rất rõ ràng, chắc chắn là có thể chữa được
Triệu Minh Thanh khiếp sợ nhìn lão sư, ông ngẩng đầu nhìn bệnh nhân và người nhà, tuổi bọn họ đều còn rất trẻ
Thân là bác sĩ, đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu
Thế nhưng ông ta biết, nếu như cứu thì kết quả sẽ rất phiền phức

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.