“Lão sư, ngài sao vậy?” Triệu Minh Thanh thấy lão sư cứ đứng đơ một chỗ nên cảm thấy có chút lo lắng
Sẽ không phải do quá mệt mỏi mà bị bệnh đấy chứ
Lâm Phàm phản ứng lại, yếu ớt đưa tay lên rồi hít một hơi thật sâu, nói: “Không sao.”
“Ôi…”
Đến cái chết hắn cũng nghĩ tới rồi, tại sao lại như vậy
Sau đó hắn nhìn Triệu Minh Thanh, lúc này ông ấy cũng sững người, ông phát hiện ánh mắt của lão sư rất nghiêm nghị khiến ông không khỏi sợ hãi, ông nhỏ giọng hỏi: “Lão sư, có chuyện gì vậy?”
Lâm Phàm nghiêm túc trả lời: “Minh Thanh, lần này sau khi trở về
Dù thế nào thì ông cũng phải học thêm một vài sở trường khác ngoài Trung y, nếu ông không học được thì đừng làm học trò của tôi nữa.”
Triệu Minh Thanh lặng người: “Lão sư, tôi đâu còn sức học thêm sở trường nào khác nữa chứ.”
Lâm Phàm lắc đầu: “Tôi không quan tâm, sau khi ông quay về nhất định phải tìm một sở thích nào đó cho tôi.”
Triệu Minh Thanh đành bó tay: “Được rồi, lão sư
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngài nói thế nào thì là thế đó, sau khi tôi quay về nhất định sẽ cố gắng học.”
“Đi thôi.”
Bây giờ hắn đang có cảm giác khóc không ra nước mắt, chuyện này là sao chứ, kỹ thuật chà lưng thần cấp, chà cái đầu nhà mi ấy
Chẳng lẽ phải đến nhà tắm chà lưng cho người khác, đúng là muốn mạng hắn mà, một nhân vật tầm cỡ như hắn mà lại đi kỳ cọ tắm rửa
Ôi thôi, con mẹ nó, nghĩ thôi cũng cảm thấy đau trứng rồi
Nhưng nếu không tham gia vào cái nghề này thì kiến thức Bách Khoa Toàn Thư sẽ bị kẹt mãi ở trang thứ mười một
Thôi, sau khi trở về lại tính, bây giờ nghĩ nhiều vậy làm gì
Ngày hôm sau
Tin tức trên mạng đều bùng nổ
“Thần y biến mất, không ai biết hắn đã đi đâu”
“Hai mươi ngày này, Thần y đã mang đến cho chúng ta niềm hy vọng vô tận.”
“Các tổ chức y tế trên cả nước đều học tập tác phong của Thần y, khám chữa bệnh miễn phí khắp nơi, tuyên thệ phải học theo Thần y.”
“Các bệnh viện lớn muốn mời Thần y làm Giáo sư danh dự hoặc chuyên gia trọn đời.”
Dân cư mạng đều thảo luận chuyện này
“Có phải não của biên tập chứa phân rồi không, lại còn không ai biết Thần y ở đâu
Thần y không phải đang ở phố Vân Lý, Thượng Hải sao.”
“Biên tập viên đúng là vô đạo đức, viết bản thảo mà không làm rõ sự việc, chỉ biết bịp bợm, nhổ vào mặt các người.”
“Cảm ơn Thần y đã giúp tôi tìm lại chính mình.”
“Cảm ơn Thần y đã chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi, từ nay về sau tôi sẽ là fan trung thành của Thần y.”
“Trải qua những chuyện này, tôi đã có cái nhìn khác về Trung y, những thứ ông bà ta để lại đúng là vô cùng mạnh mẽ.”
“Đúng đó, bác sĩ Trung y chân chính phải giống như Thần y, mấy tên thầy thuốc gà mờ đúng là bôi đen y học Trung Quốc rồi, khiến chúng ta bắt đầu mất niềm tin với những gì ông bà ta để lại.”
“Tôi chuẩn bị đích thân tới phố Vân Lý một chuyến để tặng cờ thưởng cho Thần y đây.”
“Mấy người mau nhìn xem, Thần y đăng bài lên Weibo rồi.”
“Cái gì?”
“Đây là tin tức lớn đấy.”
Trên Weibo
Lâm Phàm: “Lần chữa bệnh miễn phí này đã tiêu hao rất nhiều nội lực của tôi, ít nhất phải mười năm nữa mới hồi phục lại
Nếu sau này mọi người mắc bệnh cũng không cần đến tìm tôi, tôi có lòng nhưng không đủ sức, nếu không thì tôi sẽ chết đấy.”
“Phì
Phun thẳng ngụm giấm lên bàn phím, Thần y thật biết nói đùa.”
“Tôi đã nói rồi mà, làm sao Thần y mạnh như vậy được, hóa ra còn có nội lực, nhưng nội lực là cái quái gì thế?”
“Tôi giải thích giúp mọi người một chút, ý của Thần y tức là, tôi sau này không khám bệnh nữa nên mấy người đừng đến tìm tôi.”
“Ôi đừng mà Thần y, cậu là vị Thần trong lòng chúng tôi đó.”
“Chuyện này tôi có thể thông cảm được, trong hai mươi ngày này Thần y đã khám không biết bao nhiêu người, ít nhất cũng vài ngàn người, nhất định tiêu tốn rất nhiều tinh thần và sức lực.”
“Tiêu hao cái rắm ấy, có ảnh chụp chân tướng, mấy người tự đi mà xem.”
“Đệch…”
Chỉ thấy trong ảnh chụp, Lâm Phàm đang cầm bánh bao thơm phức ăn ngon lành
Phố Vân Lý
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chủ các cửa tiệm tụ tập lại một chỗ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ông chủ nhỏ sắp quay về, chúng ta nhất định phải nhiệt liệt hoan nghênh.”
Ông Trương: “Điều này là đương nhiên, phải làm một tấm biểu ngữ thật lớn
Không ngờ ông chủ nhỏ lại là Thần y, khám chữa bệnh miễn phí hai mươi ngày, vậy chính là anh hùng rồi.”
Ông Lương gật đầu: “Không sai, các người xem mấy ngày nay dân chúng cũng bị hành động của ông chủ nhỏ làm cảm động mà không còn làm ầm ĩ đòi mua bánh kếp nữa.”
Chị Hồng phá lên cười: “Bây giờ lão Trần hối hận chết mất, lại còn phải chịu khổ ở bệnh viện, đặc biệt là lúc biết ông chủ nhỏ là Thần y chắc lão hối hận đến xanh ruột luôn.”
“Ha ha, ai bảo ông ấy không tin ông chủ nhỏ, bây giờ thì biết hậu quả rồi đó
Ôi, sau này có đánh chết tôi cũng sẽ không rời bỏ phố Vân Lý này, ở cùng với ông chủ nhỏ quá tuyệt vời, cả đời này chúng ta phải làm hàng xóm của ông chủ nhỏ.”
“Tôi cảm thấy ông chủ nhỏ chính là linh vật của phố Vân Lý chúng ta.”
“Được rồi, bắt đầu vào việc thôi, ông chủ nhỏ đang trên đường trở về rồi.”
Buổi chiều
Lúc Lâm Phàm đặt chân đến nơi quen thuộc, hắn bỗng mỉm cười, cuối cùng cũng trở về rồi
Chỉ là không biết mấy người dân ở đây có đánh chết hắn không, nhưng chắc không đâu, suy cho cùng hắn vẫn rất được yêu mến