Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 867: Lừa đảo chết người




Bên viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn hết thảy đều như bình thường, bọn nhỏ rất yêu thích Quốc họa
Tuy nói bây giờ còn chưa đạt được thành tựu bao nhiêu nhưng hắn tin tưởng chỉ cần thêm thời gian mấy tháng nữa, hắn chắc chắn có thể bồi dưỡng ra được một đám họa sĩ Quốc họa nhỏ tuổi
Nghĩ đến cảm giác thành tựu này, tâm tình của hắn vui vẻ lên không ít
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đột nhiên, Điền Thần Côn đi lên, mắt nhìn về phương xa, hơi nghi ngờ nói: “Cậu nhìn bên kia xem, người đó vẫn luôn dòm ngó chúng ta, tôi đã chú ý cô ta rất lâu rồi, ánh mắt không hề dời đi chỗ khác.”
Lâm Phàm sững sờ nhìn theo hướng Điền Thần Côn chỉ, vừa nhìn thấy thì trong lòng cũng đã chửi thầm rồi
Người phụ nữ này thế mà đứng ở chỗ kia, cứ luôn đứng ở đó mà quan sát giống như mấy tên cuồng theo dõi trong phim ảnh vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Cậu quen à?” Điền Thần Côn nghi ngờ hỏi
Lâm Phàm lắc đầu: “Không quen.”
Trong lòng Điền Thần Côn hiểu rõ: “Xem ra cần phải cẩn thận một chút, tôi đã xem qua nhiều bộ phim rồi, dạng người này không phải loại người tốt lành gì
Cậu nhìn cô ta xem, rõ ràng là phụ nữ lại mặc quần áo đàn ông con trai, theo tôi thấy người này nhất định là biến thái
Trong tiệm của chúng ta ngoại trừ tôi ra sợ rằng không có ai là mục tiêu của cô ta hết, tôi cần phải cẩn thận mới được.”
Lâm Phàm trợn mắt há mồm nhìn Điền Thần Côn, còn có chút mặt mũi nào không hả
Chẳng qua trong chớp mắt, anh Cường đã biến mất, hình như đã đi rồi
Lâm Phàm cũng không để ý đến nữa mà miệt mài sáng tác tài liệu giảng dạy, thỉnh thoảng mệt mỏi thì lướt Weibo
“Mẹ nó!”
Đột nhiên, Lâm Phàm ngạc nhiên hô lên làm cho một đám người tới vây xem: “Sao thế
Có phải xảy ra chuyện gì to tát không?”
Lâm Phàm lắc đầu: “Không có gì, chỉ có chút đáng tiếc, là một bà lão qua đời.”
Đám người không mò ra được tình huống cụ thể: “Bà cụ này qua đời có liên quan gì đến cậu, cậu ngạc nhiên như vậy làm gì?”
Lâm Phàm chỉ vào màn hình: “Mọi người tự xem đi.”
Điền Thần Côn nhìn vào rồi đọc ra từng từ một: “Một bà cụ bảy mươi nhận được một cuộc gọi lạ báo là tiền trợ cấp đã có trong tài khoản, yêu cầu đến ngân hàng để chuyển khoản
Bà ta nhẹ dạ cuối cùng lại bị lừa mất năm mươi ngàn
Bởi vì quá mức đau lòng nên đã hôn mê ở đầu đường, cấp cứu không có hiệu quả, nên đã qua đời… Mẹ kiếp, mấy kẻ lừa đảo này mẹ nó không phải con người, có bản lĩnh thì lừa gạt họ Điền tôi đây này, tôi phải bắt chúng nó nhả ra cho bằng hết.”
Ngô U Lan cảm thán: “Thật đáng thương, bây giờ kiểu lừa đảo này thật sự quá nhiều, có muốn cản cũng không cản được.”
Triệu Chung Dương nói: “Mọi người nhìn xem, những cư dân mạng này có bệnh phải không, loại chuyện này mà bọn họ cũng có thể mắng được, tam quan lệch lạc quá rồi.”
Các cư dân mạng bình luận
“Thích hóng hớt, mẹ kiếp ngu người luôn.”
“Có năm mươi ngàn mà còn muốn xin trợ cấp, có tiền như thế còn xin cái gì
Bị lừa cũng đáng.”
“Lầu trên, đầu óc bọn mày có bệnh đúng không, chuyện như vậy mà cũng có thể chửi được, bọn mày thối nát lắm rồi đấy.”
“Đáng thương quá, bắt được tên lừa đảo thì nên bắn chết nó.”
“Không phải trước đó cũng đã từng xảy ra việc như này à, nói là có học bổng nhưng cuối cùng gạt luôn học phí của người ta
Những kẻ lừa đảo này cũng tìm những người cần giúp đỡ để lừa gạt mà, hơn thế bọn chúng biết rất rõ tình trạng gia đình của người ta, nhất định là có người bán thông tin cá nhân cho mấy kẻ này.”
“Không phải nói thừa à, tôi vừa mua nhà chưa được vài ngày thì đã nhận được toàn là điện thoại đâu đâu không hiểu được, nói gì mà cần phải trang trí này, rồi gì mà có muốn thế chấp căn nhà cho vay hay không vân vân
Đây là do bên bán nhà bán thông tin cá nhân của chúng ta cho người khác đấy.”
“Chuyện hiện tại không giống mà, người ta là trợ cấp dưỡng lão, đó là thuộc về ban ngành chính phủ
Chuyện thông tin cá nhân này làm sao bị tiết lộ ra ngoài, ngoài việc bắt kẻ lừa đảo thì cũng phải bắt những người đã bán thông tin cá nhân luôn.”
“Có lý.”
“Cực kỳ có lý.”
..
Lâm Phàm rất tức giận nói: “Mọi người xem, những kẻ lừa đảo như này thật sự quá ghê tởm, tôi không thể nhịn được.”
Điền Thần Côn hùa theo: “Đúng, không thể nhịn được, là con người thì đều không thể nhịn nổi.”
Lâm Phàm mở Weibo: “Chúng ta xem cái khác xem.”
Bên trên Weibo
Chuyện này đã lên đầu bảng tin, dẫn đến toàn dân đều thảo luận
“Chuyện này làm cho tôi nhớ đến tin Từ Kiều Phượng bị lừa mà chết vào ba năm trước.”
“Cuối cùng hình như bắt được kẻ lừa đảo đó.”
“Ừ, bắt được, hình như mất thời gian một tháng.”
“Haizz, chuyện mà không dẫn đến chết người thì vĩnh viễn cũng sẽ không được xem trọng.”
“Đây là muốn tìm hoặc không muốn tìm, hoàn toàn thuộc về hai chuyện khác nhau mà.”
“Lần này để xem phải mất bao lâu mới có thể bắt được hung thủ.”
Lâm Phàm nói: “Mọi người xem, cư dân mạng trên Weibo vẫn còn nhiều người tốt, làm gì giống trang web nào đó chứ.”
Điền Thần Côn gật đầu: “Đúng vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.