Lâm Phàm không quan tâm chuyện này nữa, những chuyện thế này đều là chuyện nhỏ, tiếp tục để ý thì có chút nhàm chán
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mặc kệ hai cô gái này có tìm hắn gây chuyện hay không cũng không sao cả, có điều dựa theo tình huống trước mắt, chắc không dám đến tìm hắn gây chuyện rồi
Lúc này, điện thoại của Triệu Minh Thanh gọi tới
“Minh Thanh, sao vậy?” Lâm Phàm nghe điện thoại hỏi
Trong khoảng thời gian này hắn không có tán gẫu với học trò của mình, chủ yếu là do bản thân phải ngồi tù, còn vị học trò này của mình thì chìm đắm trong biển Trung y mãi không thoát ra được
Trong điện thoại, giọng của Triệu Minh Thanh có chút vui vẻ: “Lão sư, tài liệu giảng dạy đã được thông qua kiểm duyệt, chuyên gia Trung y của các học viện vô cùng tôn sùng tài liệu giảng dạy này của lão sư
Họ cho rằng đây là tài liệu giảng dạy rất hiện đại và hoàn hảo nhất.”
Lâm Phàm không có phản ứng gì lắm: “Ồ, vậy sao
Vậy thì tốt quá rồi, còn chuyện gì không?”
Triệu Minh Thanh sững sờ: “Lão sư, ngài không chút vui vẻ nào sao?”
Lâm Phàm rất bình tĩnh: “Vui vẻ làm cái gì
Đây không phải là chuyện vô cùng bình thường à
Đúng rồi, gần đây trong học viện sao rồi
Có gặp phải khó khăn gì không?”
“Có
Khoảng thời gian trước, lão Chu có khám cho một nhân vật lớn, có điều cũng bó tay với bệnh tình này nên để cho học trò đi thử một lần
Mới đầu học trò cũng không biết xử lý thế nào, nhưng sau khi nghiên cứu cũng có manh mối sơ bộ, bây giờ cũng đã tìm ra biện pháp trị tận gốc, hiệu quả cũng không tồi!” Triệu Minh Thanh vui vẻ nói
Đối với ông ta mà nói, chuyện này đủ để khiến ông ta vui vẻ rất lâu
Từ trước đến giờ ông ta chưa từng thấy qua các triệu chứng đó, nhưng trong khoảng thời gian học tập với lão sư, ông ta hiểu được không ít nên cách khám bệnh cũng dần dần có thay đổi
Ông ta dựa vào kiến thức của bản thân, cuối cùng cũng nghĩ ra biện pháp để giải quyết
Loại cảm giác thành công này, cho dù là ông ta đã già nhưng cũng cảm thấy vui vẻ vô cùng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Phàm cười nói: “Vậy sao, nói xem là triệu chứng gì?”
Triệu Minh Thanh nói về bệnh trạng, sau đó lại nói lại lần nữa biện pháp trị liệu của mình, Lâm Phàm nghe xong thì gật đầu
Quả thực không tồi, tiến bộ rất lớn, có điều trong đó còn chút vấn đề nhỏ nhưng không phải là chuyện lớn gì
Sau khi tóm lược lại một lần, Triệu Minh Thanh học hỏi được rất nhiều điều, chẳng qua vẫn còn chưa nói chuyện quan trọng: “Lão sư, bên bộ giáo dục có tổ chức hội nghị thảo luận tài liệu giảng lần này, hy vọng lão sư có thể tham gia!”
“Hội nghị à, có thể không tham gia không?” Lâm Phàm ghét nhất là những hội nghị này, không có thứ gì thực tế
Nếu đã thông qua phê duyệt còn mở hội nghị làm gì, cứ thế mà dùng không phải là được rồi sao, như vậy thì điểm bách khoa của mình nhanh chóng tăng lên một đợt mãnh liệt không phải là tốt hơn ư
Triệu Minh Thanh lúng túng nói: “Lão sư, không tham gia không tốt lắm, hay là ngài cứ đến đi!”
“Haizz!” Lâm Phàm thở dài: “Vậy được, đi thì đi, khi nào?”
“Sáng mai chín giờ!”
“Biết rồi!”
Sau khi tắt điện thoại, Lâm Phàm liếc nhìn điện thoại thấy thời gian còn sớm, sau đó hắn quyết định đi đến viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn
Việc quyên góp từ thiện đã xong xuôi, còn về phần tiền từ thiện muốn vào tay được thì vẫn còn phải làm một chút thủ tục
Vấn đề về phương diện giảng dạy cũng được giao cho viện trưởng Hoàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Viện trưởng Hoàng ở viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn gần như cả đời người rồi, đối với những thứ này cũng quen thuộc và biết rõ xử lý như thế nào
Phương diện này hắn cũng không hiểu lắm, nên cũng không nhúng tay vào, cái này mà ra vẻ hiểu biết thì thực sự đáng sợ
Trong phòng hội nghị nào đó của bộ giáo dục
Một số chuyên gia y tế đang thảo luận
Một trong những chuyên gia kỳ cựu xem tài liệu giảng dạy, không khỏi gật đầu cảm thán: “Quả thực rất tốt, đây là tài liệu giảng dạy đầy đủ hơn nhiều so với tài liệu giảng dạy cũ
Nếu như trong này không có sai lầm gì, chỉ sợ ít nhất có thể dùng trên sáu mươi năm.”
“Giáo sư Dương, ông chính là chuyên gia viết tài liệu giảng dạy, nói tài liệu giảng dạy này có thể dùng đến sáu mươi năm thì có hơi quá rồi đó!”
Giáo sư Dương xua tay: “Không quá đâu, không lố chút nào
Đây là tài liệu giảng dạy cơ bản của Trung y, lý luận cơ bản trong đó rất chính xác hơn nữa còn rất rộng, có thể nói là bao hàm tất cả, tôi nói sáu mươi năm là còn hơi ngắn đó!”
Một vài giáo sư và chuyên gia rất ngạc nhiên, trong lòng có chút suy nghĩ
“Giáo sư Dương ông xem, chúng ta có thể ký thêm tên của chúng ta trong tài liệu giảng dạy này hay không?”
“Đúng đó, thêm tên của chúng ta vào, nói gì đi nữa thì cũng do chúng ta phê chuẩn mà!”
Trong lòng giáo sư Dương cũng có chút suy nghĩ, có điều ông ta đức cao vọng trọng nên không thể nói trắng ra được: “Chuyện này dựa theo quy tắc mà nói, chúng ta không tiến hành cải biên tài liệu giảng dạy này
Thêm tên vào thì không đúng cho lắm, có điều chỉ cần là tài liệu giảng dạy thì trong đó nhất định có chỗ không đủ, nếu như thêm một hai nét bút thì có thể thêm tên.”