"Đúng vậy, chúng tôi đã biết rõ chân tướng, bây giờ nghĩ đến sắc mặt của những người kia thật sự quá ghê tởm mà.”
Lâm Phàm khó xử nói: “Đưa video này cho mọi người không được tốt lắm đâu, những lão giáo sư kia cũng vì cống hiến cho xã hội, không thể khiến cho người ta một chút khí tiết tuổi già cũng giữ không được.”
Các phóng viên bội phục
“Không ngờ đến tận lúc này mà Lâm đại sư vẫn còn suy nghĩ cho những người kia, lương tâm của bọn họ bị chó ăn hết rồi sao.”
“Lâm đại sư chia sẻ video kia cho chúng tôi, nếu bọn họ xin lỗi thì chúng tôi cam đoan sẽ không công khai video kia ra ngoài.”
“Đúng vậy, Lâm đại sư anh có thể chịu đựng nhưng chúng tôi không dễ tha thứ..
Anh là nhân vật tâm điểm của Thượng Hải chúng ta, mỗi một lần anh đều là đại diện cho chính nghĩa, sao chúng tôi có thể nhìn anh bị những người này vu oan được chứ.”
Các phóng viên đã yêu cầu như vậy nên Lâm Phàm cũng không còn cách nào từ chối, cuối cùng gật đầu nói: “Vậy được rồi, nhưng mà các người phải bảo vệ tốt bí mật này
Nếu như video truyền ra ngoài là xong, tôi sợ trái tim của những lão giáo sư kia không chịu được, dù gì tuổi họ cũng đã lớn rồi.”
Các phóng viên kia cảm thán lần nữa: “Không ngờ đến lúc này vẫn còn suy nghĩ cho những người kia, Lâm đại sư yên tâm đi, không phải đến lúc bất đắc dĩ thì chúng tôi sẽ không công khai.”
“Vậy là tốt rồi.” Trong lòng Lâm Phàm nở nụ cười, chuyện này căn bản không có bất luận gì khó xử, cứ để cho bọn họ vui sướng nhảy múa đi
…
Các phóng viên đã đi ra ngoài
Lâm Phàm cười ha hả và chơi điện thoại, những lão giáo sư kia liên tục công kích bản thân hắn
Hắn đã buông tay rồi, muốn để cho các phóng viên giữ những tin tức lớn không công bố ra ngoài sao, nói giỡn gì thế
Điền Thần Côn cười nói: “Thế nào
Tuyệt không.”
Lâm Phàm giơ ngón tay cái lên: “Tuyệt...”
Điền Thần Công dương dương đắc ý nói: “Đó là tất nhiên
Chiêu trò cũ này tôi chơi chán rồi, chẳng qua những lão già kia thật sự có chút đáng giận, người trẻ tuổi như cậu không dễ ra tay, hay để tôi ra tay cho
Lâm Phàm liếc mắt nhìn: “Hay là thôi đi, nếu ông đánh một quyền xuống, đánh người ta đến chấn thương não thì tôi sẽ phải đến ngục giam để thăm ông đó.”
Điền Thần Côn gật đầu: “Điều này cũng đúng, vì cậu mà ngồi tù thật sự không đáng
Nếu là mỹ nữ thì Điền mỗ tôi còn có thể suy nghĩ một chút...”
Lúc này, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng ở cửa ra vào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Phàm nhìn qua, nhưng khi nhìn thấy người đi xuống thì hắn hơi sửng sốt, hình như đã nhìn nhầm rồi
“Ôi trời, người, này đến đây làm gì?”
Chỉ thấy anh Cường đi giày cao gót, vốn đã rất cao lúc này lại càng cao hơn, trên mặt trang điểm nhẹ và thoa son, vẻ mặt tươi cười đi đến
Ngô U Lan nhìn thấy người đến lập tức nở nụ cười: “Liễu Nhiếp, sao cô lại đến đây?”
“Tôi đến đón cô ra ngoài hóng gió, thuận đường tìm một thần y.” Liễu Nhiếp cười
Điền Thần Côn liếc nhìn Liễu Nhiếp với ánh mắt ngạc nhiên, em gái này rất xinh đẹp nhưng khí chất này có chút mạnh mẽ khiến người ta không dám đến gần
Lâm Phàm kỳ dị nhìn anh Cường, chẳng lẽ người này bị cái gì kích thích rồi sao
Nhưng cũng là chuyện tốt, càng ngày càng giống phụ nữ, không đúng, đối phương chính là phụ nữ cơ mà
Ngô U Lan mỉm cười: “Anh Lâm, lúc anh ngồi tù cô ấy đã đến tiệm chúng ta tìm anh, muốn anh khám bệnh cho cô ấy
Liễu Nhiếp là chị em tốt của tôi, anh nhất định phải khám kỹ đấy.”
Đến bây giờ Lâm Phàm vẫn chưa đoán ra anh Cường này muốn làm gì, nhưng có cảm giác người này giả vờ tốt như vậy trong lòng có chút bất an
Liễu Nhiếp cười nhẹ: “Thần y, tôi có chuyện muốn nói cho anh biết, vào trong xe nói được không?”
“Được.” Lâm Phàm gật đầu, hắn cũng muốn xem rốt cuộc cô ta muốn làm gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong xe
Lâm Phàm trực tiếp mở miệng hỏi: “Anh Cường, cô có ý gì.”
Anh Cường nở nụ cười: Bây giờ tôi không phải tên anh Cường nữa, anh có thể gọi tôi là Liễu Nhiếp, về phần tôi có ý gì chính anh còn không rõ sao?”
Lâm Phàm bất đắc dĩ: “Tình hình của tôi cô cũng thấy, tôi ngồi tù một tháng, ở đó đâu có thời gian nghiên cứu thuốc cho cô..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có điều cho tôi thời gian một tháng nữa, chắc có lẽ được.”
Liễu Nhiếp phất tay: “Không cần như vậy, tôi cảm thấy bây giờ rất tốt
Đúng rồi, Ngô U Lan là nhân viên của cửa hàng anh, tôi muốn đưa cô ấy đi, cô ấy đi theo...”
“Không được.” Lời còn chưa nói hết Lâm Phàm đã trực tiếp cắt đứt, sau đó kỳ quái nhìn Liễu Nhiếp: “Cô gái, không phải là cô ghi hận tôi nên muốn cướp người của tôi đấy chứ
Không phải cô nói bây giờ rất tốt sao, nhiều người xinh đẹp như vậy sao còn phải phân cao thấp với tôi, không bằng nhanh chóng quay về Giang Ninh đi.”
Liễu Nhiếp nở nụ cười: “Lâm thần y, tôi đã thăm dò rõ ràng về anh rồi, người như anh nói chuyện không đáng tin cậy
Nhưng đúng là kì lạ
U Lan là một cô gái xinh đẹp như vậy anh cũng không cảm thấy hứng thú, có phải anh không thích phụ nữ đúng không?”