Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 925: Có chơi thì có chịu




Khi Lâm Phàm nhìn thấy bài viết trên Weibo thì cũng trả lời lại
“Nếu mấy người đã xin lỗi thì tôi cũng không truy cứu chuyện này nữa, mấy người đều là các chuyên gia, giáo sư lớn tuổi
Tôi nói với mấy người một câu, làm người thì phải dựa vào sức mình đừng tùy tiện thêm tên mình vào tác phẩm của người khác, chăm chỉ học tập rồi viết ra một tác phẩm của mình mới là chân chính
Đừng làm mấy chuyện đường ngang ngõ tắt này cũng vô dụng.”
“Phụt!”
Cư dân mạng thấy mấy dòng này đều không nhìn được bật cười, Lâm đại sư đúng là ngầu lòi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mà đám người Giáo sư Dương nhìn thấy bình luận của Lâm Phàm, sắc mặt vô cùng khó coi
Với thân phận và địa vị của bọn họ bây giờ mà lại bị một tên nhóc dạy dỗ, mất hết thể diện
Nhưng bọn họ chỉ có thể nhịn
Xem như cậu giỏi
Sau khi Giáo sư Dương quay về khách sạn, tảng đá lớn trong lòng ông vẫn chưa thể buông xuống
Xin lỗi so với không xin lỗi thì tốt hơn nhiều, nhưng mà video trên mạng vẫn không thể xóa được
Nhưng nếu không xin lỗi, đối phương sẽ báo lên tòa án, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy nữa
Chỉ e đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện lớn
“Giáo sư Dương, chuyện này cứ kết thúc như vậy sao?” Có người hỏi, rõ ràng trong lòng người này không phục, phe phái hai người liên hợp lại lại mà không thắng nổi một người trẻ tuổi, nếu nói ra chỉ sợ bị người ta cười rụng răng
“Kết thúc?” Giáo sư Dương lắc đầu cười: “Không có đâu, còn lâu mới kết thúc
Bây giờ đối phương chỉ buông lỏng một chút, đợi chúng ta phía sau còn có dư luận và cả việc điều tra
Nếu chuyện này xử lý không tốt chỉ sợ có người phải thân bại danh liệt.”
“Còn người đó là ai, thì…”
Giáo sư Dương còn chưa nói xong, thế nhưng tất cả mọi người đã run như cầy sấy, chuyện này thực sự rất nghiêm trọng
Nếu không bị đưa lên mạng có lẽ đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi
Người nói chuyện trong video là Giáo sư Dương, nếu bị điều tra thì người đứng mũi chịu sào cũng là ông ta, còn bọn họ chỉ là phận tôm tép, có lẽ sẽ không gây chú ý nhiều
Bộ Giáo dục
Lãnh đạo đang làm việc trong phòng thì đột nhiên thấy có người xông vào phòng, vừa định nói chuyện nhưng lúc nhìn thấy người đến là ai, cổ họng ông như bị bóp chặt không phát ra được âm thanh nào
“Mời ông đi theo chúng tôi một chuyến.”
Ông ta không nghĩ tới mình là lãnh đạo cũng sẽ bị mời đi uống trà
Trên mạng xã hội
Đông đảo dân cư mạng vui vẻ không thôi, đặc biệt là nhóm fan trung thành của Lâm Phàm, bọn họ lại càng vui mừng khôn xiết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ha ha, mấy lão già này cuối cùng cũng biết nói xin lỗi rồi.”
“Tôi vừa nhận được tin tức, lãnh đạo Bộ Giáo dục mới bị mời đi uống trà rồi.”
“Cmn, đúng là tin giật gân, nhưng làm hay lắm.”
“Sao mấy lão già này lại không bị mời đi uống trà?”
“Đừng gấp, chuyện gì cũng phải từ từ, mấy lão chuyên gia giáo sư kia cũng không chống đỡ được lâu đâu.”
Bây giờ mọi chuyện đã được đưa ra ánh sáng, những người từng bị lừa đều đã vùng lên
“Tôi muốn tố cáo, tôi từng sáng tác sách nhưng bị bọn họ cưỡng ép đề tên tác giả…”
Cứ vụ này nối tiếp vụ khác, lúc mấy người quyền thế cường hoành thì không có ai dám xuất đầu lộ diện lên tiếng
Thế nhưng bây giờ trên mạng gió nổi mây bay, lúc bọn họ khó bảo vệ bản thân thì những người từng bị họ lừa đều quyết định đứng ra phản kháng
Hết nhóm người này lại đến nhóm khác
Có chơi thì phải có chịu
Mà Lâm Phàm cũng không quan tâm chuyện này, cuối cùng mấy lão già có bị làm sao thì hắn cũng không thèm để ý, dù sao bọn họ chắc chắn sẽ không có kết quả tốt
Tại Viện phúc lợi Nam Sơn
Lúc Lâm Phàm đến thì hắn phát hiện có rất nhiều người lạ mặt, mà những người này đều đang khuân đồ
Lâm Phàm thấy Viện trưởng Hoàng đứng một bên chỉ huy, bèn tiến lên hỏi: “Viện trưởng Hoàng, đang làm gì thế?”
Viện trưởng Hoàng cười đáp: “Lâm đại sư, không phải tiền từ thiện đến rồi sao, nên tôi mời vài người đến dọn một vài thứ ở Viện phúc lợi để có khoảng trống
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiếp đó sẽ mời công ty xây dựng đến ngăn cách nơi này thành từng gian để tạo thành phòng học
Sau này việc cần làm rất nhiều, nhưng trước hết nên để bọn nhỏ học hành đã.”
Lâm Phàm gật đầu, ngược lại cảm thấy khá tốt: “Ngân sách dư lại bao nhiêu?”
Viện trưởng Hoàng lấy cuốn sổ ra: “Nhiều hơn so với dự đoán của chúng ta, có khoảng hơn mười triệu, Lâm đại sư, số tiền này phải làm thế nào?”
Lâm Phàm biết chắc số tiền quyên góp rất nhiều nhưng hắn sẽ không giữ cho mình hoặc chiếm làm của riêng, đây là số tiền do cư dân mạng quyên góp nên hắn cũng không có quyền giữ: “Viện trưởng Hoàng, bà quen biết nhiều, tìm một người đáng tin rồi quyên góp số tiền thừa kia vào Viện phúc lợi nhi đồng khác, nhưng yêu cầu duy nhất là số tiền sử dụng phải rõ ràng
Bà sẽ phải vất vả chút, theo dõi những chỗ cần dùng tiền sau đó đăng lên trang web của Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn để cho những người quyên góp có thể biết tiền của họ được dùng vào việc gì.”
Ý cười trên mặt Viện trưởng Hoàng càng sâu: “Lâm đại sư, cậu thật có tâm, tôi thay mặt các Viện phúc lợi khác cảm ơn cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.