Không thu hoạch được gì
Dù có rất nhiều quầy hàng nhưng đi tới đi lui vẫn không tìm thấy món mình cần
Việc này khiến Lâm Phàm cảm thấy bó tay, chẳng lẽ không tìm thấy lò luyện đan thì phải về mạo hiểm tiếp tục dùng lò áp suất sao
Nhưng mà như thế thì lại quá nguy hiểm, chỉ cần sơ suất là gặp bi kịch ngay
Lâm Phàm đến trước một gian hàng: “Ông chủ, không biết phố đồ cổ có chỗ nào có lò luyện đan thời xưa không
Không phải là dạng trang trí kia đâu.”
Ở trước mặt ông chủ chất một đống đồ chơi: “Cậu trai, ở đây làm sao có chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lò luyện đan thời xưa kích thước khá lớn, khó di chuyển
Ở đây không có, hơn nữa lò luyện đan thời xưa rất đắt, đã bị người ta sưu tập cất giữ từ lâu
Ai mà mang đến đây bán cơ chứ?”
Bây giờ Lâm Phàm rất thất vọng, không nghĩ đến ở đây cũng không có
Triệu Minh Thanh thấy vẻ mặt chán nản của Lâm Phàm, trong lòng không biết đang nghĩ gì
“Lão sư, nếu không có chúng ta đến chỗ khác xem thử?” Triệu Minh Thanh hỏi
Lâm Phàm xua tay: “Quên đi, không có thì thôi vậy
Từ từ tính tiếp.”
Tất nhiên không có thì biết phải làm thế nào bây giờ, chuyện luyện đan đành phải thong thả tiến hành, thật ra cũng không cần phải vội đến thế
“Đi thôi.” Lâm Phàm thoáng thất vọng, hắn rất tò mò công hiệu của Tiểu Thông Tuệ đan này như thế nào, dù sao đây cũng là lần đầu đạt được kiến thức thần thoại nhưng bị mắc kẹt ở công cụ luyện đan, thật sự vô cùng tiếc nuối
Đầu đường
Lâm Phàm đến trước xe, vừa lúc chuẩn bị lên xe thì phát hiện Triệu Minh Thanh đứng yên một chỗ: “Minh Thanh, ông làm gì đấy?”
Triệu Minh Thanh chỉ đằng trước: “Lão sư, bên kia xảy ra chuyện gì kìa?”
Lâm Phàm nhìn theo hướng ông ấy chỉ, thấy bên lề đường có một bà chị ôm một đứa bé trong lòng, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, từ từ di chuyển về phía trước
Trong lòng hắn cũng khá tò mò, hắn đóng cửa xe lại rồi đi đến bên cạnh Triệu Minh Thanh: “Chuyện gì vậy
Biểu diễn nghệ thuật sao?”
Triệu Minh Thanh lắc đầu: “Chắc không phải đâu.”
“Được rồi, đi nhìn thử xem sao.” Lâm Phàm nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này hành động của người phụ nữ trung niên hấp dẫn không ít người đến xem
Đối với hành động này, trong lòng cả nhóm người có một cảm giác kỳ lạ, người này sao thế
Sao đi bằng hai đầu gối vậy
Nghĩ mãi không ra
Lâm Phàm chen vào nhóm người, nghi ngờ hỏi: “Các người biết chuyện gì đang xảy ra không?”
Người qua đường đều lắc đầu
“Không biết, tôi vừa mới thấy thôi.”
“Khi nãy tôi thấy họ ở chỗ đèn giao thông, sau đó bỗng nhiên quỳ xuống, từ từ đi đến đây, không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Lúc này người qua đường đều lấy điện thoại ra quay lại cảnh này
Bởi vì việc này rất mới lạ, hấp dẫn lòng hiếu kỳ của tất cả mọi người
Cảm giác không thể tưởng tượng nổi
Triệu Minh Thanh tiến lên, đến trước mặt người phụ nữ trung niên: “Xin hỏi, cô đang làm gì vậy?”
Người phụ nữ trung niên đang quỳ nhìn Triệu Minh Thanh, vẫn tiếp tục đi bằng đầu gối: “Tôi muốn đến tòa nhà thương mại đằng kia.”
Triệu Minh Thanh: “Cô muốn đi đến đó thì cứ đi thôi, sao phải quỳ vậy?”
Triệu Minh Thanh thấy có lẽ đây là một tập tục quái dị ở địa phương nào đó, ông ấy cho rằng người phụ nữ này là người dân tộc, tòa nhà thương mại rất quan trọng với các cô nên cần dùng cách này biểu thị sự kính sợ, nhưng nhìn thế nào đi nữa cũng cảm thấy kỳ lạ
Người phụ nữ trung niên lắc đầu: “Có người nói với tôi, chỉ cần tôi quỳ đến tòa nhà thương mại đó thì ông ta sẽ cho tôi mười vạn, lúc đó tôi sẽ có tiền trị ung thư mắt cho con gái mình.”
Triệu Minh Thanh sững sờ, vẻ mặt thoáng chốc thay đổi: “Vớ vẩn, làm gì có chuyện đó, đứng lên cho tôi.”
Người phụ nữ trung niên lắc đầu: “Ông đừng xen vào, dù sao đi nữa tôi cũng muốn thử một lần.”
Triệu Minh Thanh mau chóng trở về, vẻ mặt giận dữ nói: “Lão sư, có người nói với cô ấy chỉ cần cô ấy quỳ đến tòa nhà thương mại sẽ cho cô ấy mười vạn đồng để cô ấy trị ung thư mắt cho con gái
Tôi kéo cô ấy đứng lên, cô ấy không chịu
Ngài nói nên làm gì bây giờ?”
Lâm Phàm cau mày: “Đây chính là làm nhục người khác.”
Quần chúng xung quanh đang xúm xít bên cạnh Lâm Phàm, nghe rõ sự thật cũng tức hổn hển
“Người đó là ai
Sao có thể đáng ghét như thế?”
“Đây rõ ràng là chà đạp lòng tự trọng của người khác.”
“Lòng tốt này không có cũng chẳng sao.”
Có người bước đến: “Em gái, em đừng hồ đồ
Người kia nói với em khi nào
Em có thấy người ta không?”
Tạ Mai lắc đầu: “Chưa thấy qua, nhưng anh ta gọi điện cho tôi nói với tôi là anh ta đồng ý giúp tôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỉ có điều anh ta yêu cầu tôi phải vừa quỳ vừa đi từ đường Tam Lâm đến tòa nhà thương mại, anh ta sẽ ở ngay đó cho tôi mười vạn.”
“Em gái à, em mau đứng dậy đi, nhất định là lừa gạt đấy, em ngốc quá rồi.”
Tạ Mai lắc đầu: “Chỉ cần có một tia hy vọng cứu con gái tôi, tôi sẽ không bỏ qua
Đây là chuyện của tôi
Mọi người đừng cản tôi nữa.”
Người vây xem im lặng
Không biết nên nói gì