Có đôi khi vào một cửa hàng nào đó mà không mua sắm gì, các chủ cửa hàng cũng rất niềm nở, hơn nữa người ở đây đều rất thật thà không như những cửa hàng ở chỗ khác
Quan trọng nhất là ở đây có ông chủ nhỏ, còn có bánh kếp của ông chủ nhỏ, vì thế anh ta quyết định rời khỏi chỗ ở cũ dọn đến đây ở
Cảm giác ở đây rất tuyệt vời, bản thân mình vô cùng thích thú
Tạ Mai hơi ngại ngùng đi sau người đàn ông, mà dường như người đàn ông trung niên rất quen thuộc với tất cả người xung quanh, chào hỏi: “Đứa bé đáng thương trên tin tức hôm qua đã đến, ông chủ nhỏ muốn xem bệnh cho con bé.”
“Hả
Mau đi xem nào.”
“Hôm nay mới đọc tin, tôi tức chết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sao có thể có người đáng ghét thế nhỉ?”
“Đúng rồi, may là ông chủ nhỏ đi ngang nếu không đau lòng chết mất.”
“Chị gái, sau này chị đừng có dễ tin người như vậy
Chị xem đi, nếu không phải gặp ông chủ nhỏ, không biết chị sẽ thế nào đây.”
Bọn họ là một phần tử của phố Vân Lý, tất cả đều cảm thấy tự hào
Có người kinh doanh rất tốt, có thể phát triển cửa hàng lớn hơn nhưng bọn họ không rời bỏ phố Vân Lý được, cứ kiên quyết đợi ở đây
Dù không thể kiếm thêm tiền nhưng họ cảm thấy rất xứng đáng
Cảm giác này rất khó giải thích, chính là nếu rời khỏi phố Vân Lý chắc hẳn sẽ có cảm giác ân hận cả đời
Tạ Mai thấy những người xa lạ xung quanh thân thiện với mình, trong lòng từ từ bình tĩnh lại
“Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người.”
Một đám các ông chủ cửa hàng vây quanh cửa ra vào của cửa tiệm: “Ông chủ nhỏ, người đến rồi
Cậu mau ra xem đứa bé này đi, đáng thương quá đi mất.”
“Ông chủ nhỏ ra tay chắc chắn không tầm thường, đứa bé này thật may mắn.”
Lâm Phàm cười xua tay: “Các người đi, đi
Xem bệnh thôi mà, cửa hàng các người định nghỉ bán hả?”
“Buôn bán không gấp, bọn tôi còn chưa nhìn thấy ông chủ nhỏ xem bệnh cho người ta bao giờ này.”
“Chuẩn luôn.”
Lâm Phàm cười cười, không nói nhiều lời
Muốn nhìn thì cứ nhìn thôi
Tạ Mai đến đối diện Lâm Phàm: “Thần y…”
“Giao đứa bé cho tôi đi, chị yên tâm, không sao đâu.” Lâm Phàm cố gắng trấn an tâm trạng đối phương, một thần y tài năng như hắn ở đây thì sợ có chuyện gì chứ
Đứa bé mới được vài tháng tuổi, còn chưa biết nói chữ nào đã phải mắc chứng bệnh này
Người xung quanh cảm thấy vô cùng tiếc thương
Rất đáng thương
Nhưng bây giờ ông chủ nhỏ ra tay tất nhiên sẽ không có vấn đề gì
Vạch mí mắt đứa bé ra, người vây xem ngạc nhiên ồ lên, chỉ thấy trong mắt có một điểm trắng rõ ràng, hơn nữa xung quanh điểm trắng còn có tơ máu, nhìn có vẻ ghê rợn
Tạ Mai lo lắng hỏi: “Thần y, không cần mổ bỏ tròng mắt chứ?”
Cô ta từng đi khám nhiều bệnh viện, bác sĩ đề nghị cô ta phải mổ bỏ tròng mắt đứa bé đi bởi vì đây là chuyện chắc chắn phải làm
Lâm Phàm xua tay: “Bỏ con mắt đi là cách làm khi không còn cách nào khác cứu chữa
Dù sao nếu để đến lúc tế bào ung thư lan đến não thì không còn cứu kịp
Nhưng chị yên tâm, tôi đã trị thì nhất định sẽ trả lại cho chị đứa con hoàn toàn khỏe mạnh.”
Tạ Mai không còn cách nào khác, cách nào thử được cô ta đều đã thử rồi
Nếu phải mổ bỏ tròng mắt của con cô thì chẳng khác nào giết cô ta cho xong
Cả đám cư dân than thở
“Thì ra nghiêm trọng như vậy.”
“Còn bé thế này, nếu không còn mắt không biết tương lai phải thế nào đây?”
“Còn may là gặp được ông chủ nhỏ, mọi chuyện dễ hơn nhiều.”
“Ông chủ nhỏ, chữa trị có dễ không vậy?”
Bọn họ rất quan tâm chuyện này, tuy nhiên với lòng tín nhiệm ông chủ nhỏ, bọn họ tin tưởng ông chủ nhỏ chắc chắn sẽ chữa trị thành công
Lâm Phàm: “Được rồi, mọi người yên lặng chút đi
Bây giờ tôi phải chữa trị đây.”
Biết hôm nay sẽ chữa bệnh cho cô bạn nhỏ này nên sáng sớm khi tới tiệm hắn đã chuẩn bị xong dụng cụ
Với trình độ y thuật bây giờ của hắn muốn chữa loại bệnh này vẫn còn hơi khó khăn, nhưng cũng nhờ lực lượng thần bí của Bách Khoa Toàn Thư hỗ trợ, cộng với thuốc Trung Y làm cơ sở, dùng thêm châm cứu, kiên nhẫn uống thuốc sẽ không có vấn đề gì lớn
Mắt những người xung quanh nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, thật ra đây là lần đầu tiên họ tận mắt thấy ông chủ nhỏ chữa bệnh nên rất tò mò
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỉ thấy Lâm Phàm lấy ngân châm ra đâm vào mấy huyệt đạo, cả đám không ngừng sợ hãi thán phục
Có lo lắng, có sợ hãi, có hưng phấn, sau đó thì thầm bàn tán
Vì tránh quấy rầy ông chủ nhỏ chữa bệnh nên họ không dám nói chuyện to tiếng
Bàn tay Lâm Phàm chạm vào người đứa bé, chủ yếu là dùng lực lượng thần bí của Bách Khoa Toàn Thư để bắt đầu xóa bỏ các tế bào ung thư
“Ái chà, tài nghệ ông chủ nhỏ thật lợi hại.”
“Sao ông biết lợi hại?”
“Không nhìn thấy hả
Ông không phát hiện ông chủ nhỏ trị đến đâu thì gương mặt đứa bé dễ chịu đến đó à?”
“Cái này thì đúng…”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút
Bọn người Ngô U Lan đứng tập trung một góc, tò mò nhìn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]