Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 947: Trần Vận Y cầu cứu




Lâm Phàm lắc đầu cười, cảm giác cứu được người từ trong tuyệt vọng thật tuyệt vời
Hắn rất thích cảm giác này
Ngô U Lan vừa cười vừa đến cạnh Lâm Phàm: “Anh Lâm, anh thật tuyệt vời
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Anh có mệt không
Để tôi xoa bóp cho anh nhé.”
“Ồ, cô không nhắc đến thì tôi không cảm thấy, bả vai tôi có hơi đau nhức này, để tôi xem tay nghề cô thế nào.” Lâm Phàm cười nói
Tâm trạng Ngô U Lan hào hứng: “Anh Lâm, tay nghề của tôi là hạng nhất đó.”
Chuyện này tất cả đều vui vẻ, tâm trạng mọi người không tệ
Trong lòng Lâm Phàm vẫn miên man suy nghĩ nên làm gì với chiếc xe hơi này, đã hư đến thế này mà lái ra ngoài thì có hơi mất mặt
Ai biểu mình tự tìm đường chết, xe tốt thế này mà bị hủy trong tay mình
Ngô U Lan cười nói: “Anh Lâm, tay nghề tôi tốt chứ?”
“Tốt lắm, thật tuyệt.” Lâm Phàm cười nói, tay nghề xoa bóp của cô ấy không tệ, sau này để Ngô U Lan mát xa cho mình mỗi ngày cũng thoải mái đấy
Thấy anh Lâm khen ngợi, Ngô U Lan tươi cười hớn hở, nhất là nghĩ đến tình địch Ngô Hoán Nguyệt của mình đã một thời gian không thấy mặt, cô ấy càng cảm thấy thắng lợi của mình đang trong tầm tay
Làm nghệ sĩ có gì tốt
Mỗi ngày bận đến vắt giò lên cổ, có điện thoại đến cũng không có tác dụng gì, không thấy anh Lâm có thái độ khác lạ nào à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đinh đinh
Đúng lúc này điện thoại di động Lâm Phàm kêu lên
“Ủa
Đây là số của ai?” Lâm Phàm thấy số điện thoại lạ hơi nghi ngờ, mã số là ở thủ đô nhưng mình không hề lưu tên, rõ ràng đây không phải người quen
“Xin chào, xin hỏi ai đây ạ?” Lâm Phàm nhận điện thoại, hỏi dò
“Lâm đại sư…” Bên đầu kia điện thoại vang lên giọng nữ, sau đó chỉ còn tiếng khóc
Lâm Phàm khẽ cau mày: “Xin hỏi cô là ai?”
Chuyện này thật khó hiểu, mình không hề quen biết cô ta, sao vừa nhận điện thoại đã khóc rồi
Việc này khiến người ta cảm thấy hoang mang
“Lâm đại sư, tôi là Trần Vận Y.”
“Trần Vận Y?” Lâm Phàm vẫn chưa hiểu rõ, cảm thấy cái tên này hơi quen quen nhưng vẫn không nghĩ ra là ai, tuy nhiên hắn cảm giác có lẽ mình biết người này
Trần Vận Y nói: “Lâm đại sư, trước đây tôi có nhờ đại sư tính số mệnh trên Weibo, chúng ta còn từng nhắn tin trên WeChat.”
“À!” Lúc này Lâm Phàm đã nhớ ra: “Sao cô khóc
Có phải gặp chuyện gì không?”
Quan hệ hai người không thân thiết, chỉ có nói chuyện qua lại vào mấy tháng trước
Chẳng qua nếu đối phương có việc nhờ mình giúp thì hắn cũng muốn biết đó là chuyện gì, dù sao không phải người quá thân thuộc với mình nên chắc chắn không có chuyện mình giúp đỡ hết sức được
“Lâm đại sư, tôi muốn mời anh giúp tôi một chút
Chúng tôi nhận phim của Đào lão sư, sau khi quay xong tôi và Lạc Đan gia nhập một công ty, cũng tạo được một ít danh tiếng
Nhưng nào ngờ hôm nay tôi biết tin lãnh đạo công ty chúng tôi muốn tôi và Lạc Đan đi mời rượu mấy nhân vật lớn
Tôi và Lạc Đan đang bị nhốt ở khách sạn, điện thoại là nhờ quản lý của bọn tôi lén cho bọn tôi mượn, tôi và Lạc Đan là người thân cô thế cô, không thân không thích cũng không quen biết tai to mặt lớn nào, chỉ còn cách cầu xin ngài giúp đỡ chúng tôi…” Đầu bên kia điện thoại khóc sướt mướt, kể rõ đầu đuôi mọi chuyện
Lâm Phàm hỏi: “Hiện giờ các người đang ở đâu?”
Trần Vận Y nói nhỏ: “Bây giờ tôi và Lạc Đan đang ở phòng 1504 tại khách sạn Hilton Thượng Hải trên đường Thường Điền, có người đến rồi
Van cầu Lâm đại sư cứu người, cứu lấy bọn tôi.”
Điện thoại lập tức cúp máy
Lâm Phàm nhìn điện thoại, hơi khó xử, không nghĩ sẽ có chuyện như vậy
Mình và Trần Vận Y không quá thân nhưng người ta đã chủ động gọi điện thoại cầu cứu, nếu mình không giúp đỡ cũng cảm thấy có lỗi với lương tâm của mình
Ngô U Lan: “Anh Lâm, có chuyện gì thế?”
Lâm Phàm kể lại mọi chuyện cho Ngô U Lan nghe, sau đó Ngô U Lan im lặng một chút rồi nói: “Anh Lâm, tôi thấy anh nên đi đi, dù không quen thân nhưng người ta tin tưởng anh, gửi gắm hy vọng cuối cùng lên người anh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hơn nữa anh cũng biết chuyện này chẳng phải chuyện tốt lành gì
Nếu anh không giúp, lỡ xảy ra chuyện thật thì trong lòng cũng không yên.”
“Được, hợp lý
Tôi cũng muốn như vậy.” Lâm Phàm cười nói, sau đó đứng dậy: “Thôi, mọi người ở lại tiệm nha
Tôi đi xem thử, không quan tâm người đó là ai, Lâm đại sư tôi đã tham dự vào, hắn ta còn dám chống đối sao?”
“Ha ha!” Ngô U Lan nở nụ cười: “Anh Lâm, không cần ra vẻ thì anh vẫn là anh Lâm tốt của tôi, mau đi đi, mất công muộn lại xảy ra chuyện.”
Lâm Phàm nhìn trời: “Cô nhìn xem, thời tiết tốt thế này sẽ không có chuyện xấu gì đâu
Làm gì có ai ban ngày làm chuyện này, nhưng mà khó ai biết chữ ngờ, quỷ mới biết sẽ xảy ra chuyện gì
Tôi đi xem sao.”
“Cố lên.” Ngô U Lan cổ vũ
Lâm Phàm cười cười, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, trong ngành giải trí thường xảy ra chuyện như vậy
Tuy nhiên ai bảo người ta chủ động tìm mình làm gì, mà mình lại là người thích xen vào chuyện của người khác, việc này không đi là có lỗi với bản thân mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.