Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 977: Sau này sẽ không như vậy




Phố Vân Lý
Lâm Phàm đến cửa hàng giống như thường lệ, có điều các chủ cửa hàng đều ở đây
“Ông chủ nhỏ, hôm nay thực sự là chúng tôi bị dọa cho sợ, nhìn thấy tin tức trên mạng chúng tôi còn tưởng là thật đó.”
“Đám phóng viên vô lương tâm này cũng thật là… sao lại có thể đưa tin bừa bãi như vậy được chứ!”
“Ông chủ nhỏ, cậu thật lợi hại, có thể làm được chuyện lớn như thế thì cậu đúng là anh hùng đó.”
Lâm Phàm mỉm cười xua tay nói: “Chuyện này có lớn gì đâu, chỉ là bắt được một tên tội phạm truy nã mà thôi
Chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, còn về việc trên mạng tung tin nhảm, tôi cũng không để bụng, tôi đây bao dung và vị tha lắm nha.”
Những lời này nói ra cũng hơi có gì đó không đúng, làm gì mà không để bụng chứ
Lúc hắn biết mình bị người ta tung tin đồn, hắn chính là người đầu tiên tức giận đấy chứ
Các chủ cửa hàng cảm thán, ông chủ nhỏ xứng đáng là ông chủ nhỏ, tâm tính này không còn gì để nói
Ngô U Lan mím môi cười trộm, lúc buổi sáng gọi điện thoại cho anh Lâm, anh Lâm đâu có nói như này
Có điều bây giờ sự việc đã được giải quyết, thôi thì tùy anh Lâm nói sao cũng được
Đồn cảnh sát
Sau khi Lý Dương biết cha mình bị bắt vì buôn bán ma túy thì sững sờ, cậu ta dám ngang ngược như vậy là do có cha của cậu ta chống lưng
Bởi vì lý do gia đình, cậu ta quen biết rất nhiều người trong băng đảng, nếu ở trường đụng phải người khó xơi thì cậu ta đều gọi người nhà đến giúp mình chống đỡ
Bây giờ trụ cột này đột nhiên sụp đổ, đối với Lý Dương mà nói, giống như bầu trời sập xuống vậy
Bởi vì chưa đến tuổi thành niên mà bây giờ người giám hộ lại xảy ra chuyện, thế nên phán quyết cuối cùng quyết định đưa cậu ta vào trại tạm giam trẻ vị thành niên để tiếp tục giáo dục và chỉnh đốn
Còn về việc trong đó sẽ xảy ra chuyện gì thì cũng khó mà nói được
Nhưng bị đánh bị chửi chắc chắn không thể thiếu
Trong trại giam trẻ vị thành niên thì nói những lời tốt đẹp, giảng đạo lý với họ chắc chắn vô ích, chỉ có thể nặng lời dạy dỗ bằng gậy gộc thì mới có tác dụng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu thành thật một chút còn được, nhưng chỉ cần không thành thật thì không ai chiều cho đâu
Bệnh viện
Lâm Phàm đem theo trái cây đi vào trong phòng bệnh: “Lão Trần, Tiểu Lượng hồi phục thế nào rồi?”
“Chú Lâm!” Trần Lượng biết bản thân là chú Lâm cứu về, dĩ nhiên là vẻ mặt cảm kích
Ông Trần: “Ông chủ nhỏ, cậu đến được rồi, mang đồ tới làm gì.”
Lâm Phàm cười: “Đến xem Tiểu Lượng, tôi có thể đến mà không mang theo quà hay sao?” Sau đó xoa đầu Tiểu Lượng: “Đứa trẻ này, sau này đừng xúc động như vậy nữa, chờ cháu hồi phục lại chú sẽ đích thân rèn luyện cho cháu.”
Tính tình Trần Lượng hướng nội, không giỏi giao tiếp xã hội nên gặp phải sự kích thích lớn như vậy là nghĩ đến việc nhảy lầu
Hành vi này rất nguy hiểm, dù nói thế nào thì ông Trần cũng là hàng xóm tốt của hắn, chắc chắn hắn phải giúp đỡ vấn đề của đứa trẻ này một chút
Ông Trần cười: “Ông chủ nhỏ, vậy thì tốt quá rồi, có cậu giúp luyện tập, nhất định sẽ có hiệu quả.”
Ông ta rất tin tưởng ông chủ nhỏ, con trai ông ta ở trong tay ông chủ nhỏ, nhất định sẽ có thay đổi rất lớn
“Nghe nói cha của thằng nhóc Lý Dương kia vì buôn bán ma túy mà bị bắt rồi à?” Ông Trần hỏi
Lâm Phàm gật đầu: “Ừ, bị bắt rồi, đã nhốt vào rồi, hơn nữa tình hình rất nghiêm trọng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đời này còn có thể ra ngoài hay không thì vẫn còn là một ẩn số.”
Trần Lượng lắng nghe, nhất là lúc nghe đến cái tên Lý Dương thì cơ thể rõ ràng run lên một cái, hiển nhiên trong lòng cậu ta vẫn còn rất sợ người này
Lâm Phàm vỗ vai Trần Lượng: “Cháu cũng đừng sợ, tên nhóc đó đã bị đưa đến trại giam trẻ vị thành niên để tiếp nhận cải tạo rồi
Người như vậy mà không giáo dục đàng hoàng thì sau này lớn lên cũng sẽ là thứ hại người hại mình.”
“Đúng rồi, những phụ huynh đó nói với ông thế nào?”
Ông Trần: “Đã gặp mặt rồi, tiền thuốc men là bọn họ đưa, đồng thời cũng nói xin lỗi, tôi cũng không biết nên nói cái gì
Nên bồi thường thì cũng đều bồi thường rồi, để con của bọn họ xin lỗi con trai tôi thì tôi cũng không truy cứu chuyện này nữa.”
Lâm Phàm nhìn ông Trần, không ngờ ông Trần lại dễ nói chuyện như thế: “Lão Trần, nếu trong lòng ông thực sự có uất ức gì thì hãy nói ra, tôi chắc chắn sẽ đứng về phía ông, tuyệt đối đừng để con trai ông chịu thiệt thòi.”
Ông Trần xua tay: “Thôi bỏ đi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, Tiểu Lượng cũng không sao, những đứa trẻ kia cũng đã chịu sự trừng phạt rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Huống hồ con đường sau này của bọn họ còn rất dài, cho bọn họ một cơ hội đi, chỉ hy vọng bọn họ có thể nhớ lấy bài học lần này để sau này có thể sửa đổi, đây cũng là ý của Tiểu Lượng.”
Trần Lượng hướng nội gật đầu: “Chú Lâm, bọn họ đều là bạn học của cháu, bây giờ cháu cũng không sao rồi cho nên cháu cũng không ghét bọn họ nữa.”
Lâm Phàm xoa đầu Trần Lượng rồi cũng không nói gì thêm, người trong cuộc cũng đã nói thế, bản thân hắn còn có thể nói cái gì
Quả là một đứa trẻ khoan dung độ lượng
“Được, hai người đã nói như vậy thì cứ làm theo ý của hai người đi
Có điều Tiểu Lượng này, sau này gặp phải chuyện gì thì cũng đừng làm loại chuyện như này nữa, cháu làm như vậy sẽ dọa chết cha cháu đấy.” Lâm Phàm nói
Trần Lượng gật đầu: “Vâng, sau này sẽ không làm như vậy nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.