Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 982: Tác dụng của đan dược quá nghịch thiên




Hắn kìm nén sự kích động trong lòng, nhớ ra nhiệm vụ mà bách khoa toàn thư đã đưa ra lần này
Có thể nói là cần thời gian nhất định mới có thể hoàn thành, tuy độ khó không cao nhưng muốn hoàn thành nhiệm vụ ít nhất cần sáu, bảy ngàn điểm bách khoa
Đây là một nhiệm vụ phức tạp, kiếm điểm bách khoa vẫn rất cần thiết
Chẳng qua nếu để tất cả những đứa nhỏ đó dùng tiểu thông tuệ đan, vậy tương lai sẽ là thế nào đây nhỉ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn không dám tưởng tượng, cũng không muốn nghĩ
Thiên tài đều xuất thân từ viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn, nghĩ đến thôi đã cảm thấy đáng sợ, chấn động cả thế giới
Có điều cho dù nói thế nào đi nữa thì tất cả thiên tài đều phải trải qua sự giáo dục của hắn thôi
……
Biệt thự
“Ông già, sao lại về muộn như vậy?” Bà Triệu đang bận rộn trong phòng bếp
Triệu Minh Thanh cười: “Không có gì, cùng luyện đan với lão sư, thu hoạch rất lớn.”
Bà Triệu lắc đầu cười, kể từ lúc ông bạn già bái Lâm đại sư làm thầy thì tính cách cũng thay đổi, có vẻ như ngày càng trẻ ra, trong nhà cũng tràn đầy sức sống
Trong phòng bếp, bà Triệu đang thu dọn đột nhiên hỏi: “Ông già, kéo trong nhà không biết để đâu mất rồi, ông chờ tôi ra ngoài mua lại một cái đã, đồ ăn chờ lúc là được.”
Triệu Minh Thanh không nghĩ nhiều: “Không phải cây kéo để ở trên đầu tủ lạnh hay sao
Cũng do bà tự đặt lên vào một năm trước, nói sợ cháu trai đụng đến, giờ sao lại quên rồi?”
Bà Triệu sờ lên đầu tủ lạnh, đột nhiên sững sờ: “A, ông già, sao ông lại biết
Tôi nhớ là hình như ông rất ít khi quan tâm đến chuyện này mà?”
“Bà già, đây đều là lúc đó bà nói với tôi, bà…”
Đột nhiên, Triệu Minh Thanh ngây ngẩn cả người, đây không phải là vì nhớ kéo đặt ở đâu mà vui vẻ, mà là ông ấy phát hiện có gì đó không đúng lắm
Sao bản thân lại biết kéo đặt ở đâu
Nhưng rõ ràng ông ấy nhớ là một năm trước vợ ông ấy đã từng thuận miệng nói với ông ấy chuyện như vậy, trong đầu suy nghĩ một chút là nhớ lại ngay
Nhưng với độ tuổi này của ông ấy thì làm sao có thể nhớ được những thứ này
Ngay cả những người trẻ tuổi cũng không nhớ được
Hoảng sợ
Chẳng lẽ là do viên tiểu thông tuệ đên hoàn mỹ mà lão sư cho ông làm ra sao
Nghĩ tới đây, Triệu Minh Thanh đột nhiên phát hiện, e là thật sự đúng là như thế rồi
“Ông già, ông sao vậy?” Bà Triệu vội hỏi, hôm nay ông bạn già của mình rất kỳ lạ, không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Triệu Minh Thanh xua tay: “Không có gì, không có gì, chẳng qua do tôi nhớ ra thôi.”
Bà Triệu cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục bận rộn trong phòng bếp
Nhưng đối với Triệu Minh Thanh mà nói, trong lòng lại xảy ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất
“Lão sư, rốt cuộc là ngài đã luyện ra đan dược gì vậy, thế mà lại cho học trò uống viên đan dược quan trọng như này, học trò…” Triệu Minh Thanh cảm động sắp khóc
Phố Vân Lý
Lâm Phàm thu dọn một hồi, chuẩn bị đi tham gia lễ khen thưởng
Đây là lần thứ hai hắn tham gia buổi lễ kiểu này, cảm giác đúng là không tệ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu là người bình thường chắc chắn sẽ lo sợ này kia, sợ đồng bọn của bọn tội phạm sẽ quay lại trả thù nhưng còn hắn lại không sợ
Nếu như bọn chúng dám đến thì hắn sẽ nghênh đón, có khi lại còn lập được công lớn, lại có thể nhận được giải thưởng Công dân tốt, vậy thì sướng quá rồi
Điền Thần Côn châm điếu thuốc, vẻ mặt nghiêm túc thở dài nói: “Xem ra lại đến lúc cậu thể hiện rồi.”
Ông ta cũng đã xem lễ khen thưởng lần trước, trong lòng rất ngưỡng mộ, cảm giác đứng trên sân khấu nhận giải được vạn người ngước nhìn thật khiến cho người ta không khỏi cảm thấy thấy ghen tị
Ông ta cũng muốn được lên nhận giải nhưng lại không được
Ai bảo ông ta không có năng lực phá án giỏi như người ta kia chứ
Lâm Phàm nở nụ cười, vẻ mặt bình tĩnh: “Danh tiếng này không phải muốn là có được, phía sau nó có biết bao nguy hiểm luôn rình rập đấy.”
Điền Thần Côn đáp lại: “Thà gặp nguy hiểm cũng được, tôi cũng muốn được khoe khoang một lần.”
“He he.” Lâm Phàm đắc ý cười, mặt đầy vẻ tự mãn: “Vậy ông phải nỗ lực hơn nữa, nhưng tôi cảm thấy ông không thể thành công nổi đâu, dù sao ông cũng không thể phá được vụ án lớn như thế này.”
“Ha ha.” Điền Thần Côn không thèm trả lời lại
Con mẹ nó, tên nhóc này lại khoe khoang, quá đáng thật đấy, sao họ Điền này có thể không có năng lực cơ chứ
Ngô U Lan lo lắng: “Anh Lâm, thật sự anh không cần đeo mặt nạ sao?”
Lâm Phàm xua tay: “Đeo mặt nạ làm gì chứ, đó là phong cách của tôi mà
Sắp đến giờ rồi, tôi đi trước đây, đợi tôi mang giải thưởng về sẽ mời mọi người ăn một bữa.”
Điền Thần Côn vui mừng: “Ý này hay đó, để tôi lên mạng xem có quán nào ngon ngon không.”
“Đúng là cái đồ chỉ biết ăn
Cẩu gia, đi lãnh thưởng thôi.”

Lễ khen thưởng
Cửa ra vào
Lưu Hiểu Thiên vẫy tay: “Lâm đại sư, bên này...”
Bên ngoài có không ít xe cảnh sát, toàn bộ các quan chức cấp cao của Sở cảnh sát Thượng Hải đều đến
“Bọ Cạp” là tên tội phạm bị truy nã trên toàn quốc, bất kì sở cảnh sát của thành phố nào có thể bắt được anh ta là đã lập được công lớn, bây giờ tên “Bọ Cạp” này đã bị cảnh sát thành phố Thượng Hải bắt giữ nên đối với bọn họ mà nói cũng coi như có chút tự hào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.