Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 996: Lâm đại sư, cứu mạng, cứu mạng!!!




Đồng chí cảnh sát nói: “Lâm đại sư, anh lại lập công rồi, anh đang giúp cảnh sát chúng tôi bắt giữ phần tử tàng trữ chất cấm.”
Lâm Phàm nở nụ cười, đúng là quá vi diệu mà
Không lâu sau, cảnh sát đến
Tiền Hào Vân và Lý Hiểu Hiểu bị áp giải lên xe cảnh sát
Lâm Phàm vẫy vẫy tay: “Mấy anh cảnh sát cứ đi thong thả, công lao lần này tôi không nhận đâu, giải thưởng công dân tốt cũng đừng cho tôi nữa làm gì…”
Đám cảnh sát trong xe không nhịn được cười: “Lâm đại sư đúng là quá hài hước, nhưng giờ tôi mới hiểu tại sao đội trưởng Lưu lại thăng chức nhanh như vậy rồi, chỉ cần ở cùng một chỗ với Lâm đại sư thì dù có nhắm mắt lại đi nữa, cũng có thể bắt được phần tử tội phạm.”
“Quá đúng.”
Điều mà Lâm Phàm không hay biết đó là sau khi sự việc này xảy ra, có một tin đồn lan truyền trong cục cảnh sát
Bọn họ cho rằng muốn bắt giữ các phần tử tội phạm thì mọi người nên làm quen với Lâm đại sư, nói không chừng có thể đụng phải vận may
.....
Hai ngày sau
Lâm Phàm đang ở trong cửa hàng của mình xem điện thoại di động, đột nhiên có hai vị khách bất ngờ chạy đến
“Lâm đại sư, cứu mạng, cứu mạng....” Thường Thiếu gia người còn chưa thấy mặt đâu mà đã nghe thấy tiếng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thân Minh ở bên cạnh đẩy xe lăn, gương mặt cũng đầy chờ mong, cuối cùng thì cũng đã tới nơi
Đối với Thường Hải Ca, một lần nữa được đến phố Vân Lý làm cho nội tâm anh ta rất vui mừng phấn khích
Bởi vì anh ta đặt hết hy vọng ở đây
Lâm Phàm nhìn hai người bọn họ lắc đầu: “Cho dừa lắm
Ai bảo không nghe lời tôi.”
Thường Hải Ca cúi đầu, vô cùng hối hận
“Lâm đại sư, mau cứu tôi vơi, tôi đã biết sai rồi....” Thường Hải Ca sắp khóc đến nơi, chỉ hy vọng Lâm đại sư có thể cho hắn cơ hội lần hai
Thường Hải Ca đến được phố Vân Lý cảm giác như hạnh phúc chợt ùa về, nhất là khi thấy được khuôn mặt đẹp trai của Lâm đại sư, bao nhiêu sợ hãi trong lòng lúc này bỗng chốc đều tan biến
Bởi vì anh ta tin rằng chỉ cần ở bên cạnh Lâm đại sư thì nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra
Điền Thần Côn bước đến kinh ngạc nói: “Nhóc con, cái chân này của cậu có vẻ không dùng được nữa rồi.” Nói xong không nhịn được mà tiến lại nhéo hai cái
Triệu Chung Dương và bọn người còn lại chăm chú nhìn Thường Hải Ca, còn trẻ tuổi như vậy mà hai chân lại bị phế, quả thật quá đáng thương
Thân Minh đứng bên cậu anh ta cầu xin: “Lâm đại sư anh có thể xem giúp Thường Hải Ca được không, có cách nào cứu chữa được nữa không?”
“Các anh đang làm khó tôi rồi đó.” Lâm Phàm nhìn hai người: “`Không phải tôi đã nói trước đó với anh rồi sao, bảy ngày sắp tới anh đừng tham gia mấy cái hoạt động nguy hiểm gì đó, sao các anh lại không nghe lời tôi cơ chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sao nào các anh nói đi đã xảy ra chuyện gì hả?”
Thường Hải Ca cũng không biết phải diễn tả thế nào, bây giờ nghĩ lại anh chỉ thấy lúc đó đúng là xui xẻo
“Lâm đại sư, vốn dĩ tôi đã cố kiên trì đến ngày thứ sáu, nhưng đây cũng là việc ngoài ý muốn
Lúc đó tôi đã lỡ tham gia một trận đua xe, ai ngờ một cây lớn từ trên sườn núi rơi xuống đâm thẳng vào xe tôi, may không trúng lên người mà chỉ đập vào đùi, nếu không thì cái mạng này của tôi cũng không giữ nổi nữa.”
Nói đến đây thật sự anh ta vẫn còn cảm thấy sợ hãi
Điền Thần Côn: “Điền Mỗ tôi nhìn sơ qua thôi cũng thấy cái số của cậu thiệt đúng là xui xẻo đó.”
Thường Hải Ca trả lời: “Trong cái xui cũng có cái may, hên nhất là không có trúng lên người tôi, nếu như nhích lên ở trên một chút thì cái mạng này của tôi cũng không còn nữa rồi.”
“Đây là lần đầu tiên tôi mới được tận mắt chứng kiến, hắn xem bói cho người ta rất chuẩn xác, cậu vậy mà lại không chịu nghe theo, cậu đúng là lợi hại đấy.” Điền Thần Côn lắc đầu nói tỏ vẻ vô cùng ngưỡng mộ anh bạn này
Thường Hải Ca xấu hổ, cúi đầu không nói: “Tôi có tin, chỉ là..
chỉ là ....”
Bây giờ anh ta có hối hận thì cũng đã muộn, không phải anh ta không tin Lâm đại sư, mà lo do bị bạn bè khiêu khích cho nên mới hành động như thế
Lúc đầu anh ta thầm nghĩ chắc sẽ không chính xác đến như vậy đâu, nhưng lại không ngờ rằng quả đúng như vậy
Khi chiếc xe lái đến giữa sườn núi thì lại xảy ra chuyện khiến hai chân tàn phế
“Lâm đại sư, chân của ta có thể khôi phục lại được hay không?” Thường Hải Ca nhìn Lâm Phàm cầu xin, hiện tại hắn không còn cách nào khác, nếu như Lâm đại sư mà nói không có cách thì bỏ mẹ thật rồi
Lâm Phàm nhìn đối phương: “Ha Ha, anh cũng ghê nhỉ còn là người đầu tiên không chịu nghe lời tôi, tôi nhớ trước kia có một nhà ba người cùng đi du lịch
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khi đó tôi khuyên họ mà nhờ đó bọn họ tránh được tai hoạ, anh thì ngược lại, không chịu tin tôi giờ thành ra thế này anh thấy hối hận chưa?”
Thường Hải Ca gật đầu: “Hối hận, tôi hối hận muốn chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.