Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 997: Biết sai thì nên sửa




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Tôi xem anh không phải là người tốt, những cũng không phải kẻ xấu
Tôi cũng không tính toán với anh làm gì, vốn dĩ tôi cũng không muốn cứu anh, nhưng mà trời xanh còn có đức hiếu sinh
Cho nên lúc đó tôi mới giúp anh ‘nghịch thiên cải mệnh’ để anh tránh được kiếp nạn này, thật không nghĩ tới anh lại… Ài, thôi không nói nữa.”
Thường Hải Ca lo lắng nhìn Lâm Phàm: “Đại sư, tôi đã biết sai rồi tôi sẽ sửa đổi.” Sau đó anh ta rất nhanh chóng lấy ra từ trong túi một tấm thẻ: “Chỗ này là một ngàn vạn, ngài tuyệt đối đừng chê ít, đã là tiền thì tôi không thiếu, mong rằng ngài có thể giúp tôi.”
Một ngàn vạn
Điền Thần Côn sửng sốt nhìn chằm chằm Thường Hải Ca, không tin tên này lại có nhiều tiền đến như vậy
Hơn nữa ánh mắt khi nhìn về tấm thẻ đặt trên bàn, Điền Thần Côn chợt nhận ra hào quang của chiếc thẻ ngân hàng này có hơi chói mắt
Một ngàn vạn, phải mất đến bao lâu mới kiếm được số tiền nhiều như thế
Lâm Phàm nhìn chiếc thẻ ngân hàng, một ngàn vạn thực là quá nhiều, Thường Hải Ca này thật đúng là không có gì ngoài tiền
Nhưng với tư cách là đại sư làm sao hắn có thể lộ ra vẻ nông cạn như vậy được
“Tôi giúp người ta chữa bệnh, chưa bao giờ nhìn đối phương có tiền hay không, tôi chỉ dựa vào tâm tình để chữa bệnh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu tâm tình không tốt thì tôi sẽ không chữa, cho dù là có núi vàng núi bạc thì mí mắt tôi cũng không nháy một cái
Cho nên chiếc thẻ này của anh tốt hơn hết vẫn là nên cầm về đi.” Lâm Phàm đẩy thẻ ngân hàng trả lại
Một vài ông chủ cửa hàng vây xung quanh, nhìn thấy cảnh này không khỏi thán phục
“Nể thật chứ, ông chủ nhỏ coi tiền như rác, chúng ta thật không bằng một góc của ông chủ nhỏ.”
“Một ngàn vạn đấy, nếu là chúng ta thì phải làm lụng bao lâu mới có thể kiếm được bấy nhiêu đó, nói không chừng làm cả đời còn chưa đủ.”
Các tiểu thương đều ngạc nhiên và ngưỡng mộ ông chủ nhỏ
Đây mới là ông chủ nhỏ trong tâm trí của bọn họ
Niềm tin này với ông chủ nhỏ phải kiên định đến cỡ nào
Nếu là người khác có khi còn ôm một ngàn vạn đó rồi bỏ trốn cũng nên
Ngô U Lan nhìn Lâm Phàm, trong mắt cô tràn đầy sự ái mộ, đây mới là anh Lâm của lòng cô, so với những gã đàn ông ngoài kia làm sao có thể bằng được
Đối với Thường Hải Ca mà nói, nếu như Lâm đại sư không lấy tiền tức là không đồng ý trị liệu, cho nên anh ta vội vã cầu xin: “Lâm đại sư, tôi biết chỗ tiền này không đủ, nhưng tôi giờ chỉ có bấy nhiêu đây mong ngài hãy nhận cho, tôi sẽ nhớ kỹ lòng tốt của ngài sau này nhất định sẽ báo đáp nhiều hơn nữa.”
Lâm Phàm sắc mặt bình tĩnh: “Tôi xem bệnh không phải vì tiền, mà phải xem đó có phải người tốt hay không, anh nói đi anh có phải người tốt không hả?”
Lúc này, Thường Hải Ca im lặng, tự hỏi mình có phải là một người tốt không
Ngoại trừ đôi lúc có khi dễ người khác, còn lại anh chưa làm chuyện gì quá đáng
Không đợi Thường Hải Ca mở miệng, Thân Minh đã chủ động giải vây: “Lâm đại sư, anh Thường là một người tốt, anh ấy thật sự là người tốt
Tuy rằng có chút tật xấu, có khi hơi bệnh ngôi sao một chút nhưng vốn là không có ý xấu.”
Lâm Phàm nhìn Thường Hải Ca, hơi cau mày: “Ồ, tôi nhìn qua tướng mạo của anh, có vẻ như anh là kiểu người hay hứa suông
Trước kia có mấy chuyện mà anh đã hứa với người ta, nhưng sau đó anh đều quên mất, cái này có gì đó không đúng lắm
Nhưng mà tôi ghét nhất là loại người nói mà không giữ chữ tín.”
Thường Hải Ca ngẩn ra, nói mà không giữ chữ tín
Lúc nào mình đã nói gì mà không giữ chữ tín
Trong lúc cấp bách thế này anh ta không thể nhớ nổi
Thân Minh đứng một bên cũng tự hỏi, anh Thường khi nói chuyện vẫn rất đáng tin kia mà, bình thường anh ấy cũng chưa từng thất hứa với ai
Thế nhưng Lâm đại sư nói anh Thường là kẻ nói mà không giữ chữ tín, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì
Khoan, chờ đã
Bỗng, chợt Thân Minh mơ hồ nhớ tới cái gì đó lập tức cúi đầu nói nhỏ bên tai anh Thường
Thường Hải Ca vừa nghe xong sắc mặt anh hơi thay đổi như thể anh ta vừa nhớ ra chuyện gì đó
Lâm Phàm: “Nhớ rồi sao?”
Thường Hải Ca có hơi xấu hổ gật cúi đầu: “Tôi nhớ rồi.” Sau đó anh nói: “Lâm đại sư, anh yên tâm, tật xấu này tôi nhất định sẽ sửa đổi tuyệt đối lần sau sẽ không tái phạm.”
Điền Thần Côn vẫn tiếc một ngàn vạn, tiếp đó ở bên cạnh nói: “Theo tôi thấy, cậu giúp xem cho người ta một chút đi, còn trẻ như vậy mà bị thế này cũng rất đáng thương đó.”
Các ông chủ cửa hàng xung quanh cũng mở miệng nói: “Đúng đó Lâm đại sư, người thanh niên này chúng tôi thấy nho nhã lễ độ cũng không đến nỗi tệ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thế nhưng cứ để hai chân này bị tàn phế thì đúng là quá đáng thương rồi.”
“Chàng trai trẻ, nếu đã biết sai thì nên sửa, sau này cũng đừng làm người ta mất lòng tin nơi mình.”
“Ông chủ nhỏ của chúng tôi không phải là loại người thấy chết mà không cứu, chỉ cần cậu hứa sẽ thay đổi vậy không thành vấn đề.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.