Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 405: - Đan dược cải lão hoàn đồng 4







Đan dược cải lão hoàn đồng 4
“Sao tất cả đều là đậu vậy?” Sở Mộc ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời đã xuống núi: “Ăn nhiều đậu như vậy, tối nay có ngủ được không?”
Sở Tu Viễn cười: “Không phải đậu
Là thứ trong giống như đậu nành nhưng lại to cỡ khoai lang, là thẩm thẩm ngươi trồng
Có thể đào lên ăn từ sớm rồi
Nhưng thẩm thẩm muốn chờ ngươi về rồi mới ăn, cho nên vẫn còn chưa đào lên.”
Sở Mộc ngượng ngùng: “Chờ ta làm gì
Cũng đâu phải ăn một bữa là hết đâu.” Sau đó lại hỏi: “Ở phía sau à?”
Ba hài tử quay sang Lâm Hàn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Hàn gật đầu
Sở Đại Bảo Bảo vội hỏi: “Bây giờ đào luôn sao?”
Lâm Hàn lại gật đầu
Tiểu hài tử vội nói: “Con đi lấy cuốc.”
Sở Ngọc hùa theo nói: “Con đi lấy rổ.”
Sở Dương đuổi theo hai đệ đệ: “Chờ ta.”
Sở Mộc đang muốn đi nhưng Sở Tu Viễn lại giữ vai hắn lại: “Đi tắm rửa thay y phục đi, cũng không nhanh như vậy đâu.”
“Ăn cơm xong rồi tắm.” Sở Mộc rất tò mò về thứ khoai tây kia, không chờ Sở Tu Viễn mở miệng đã chạy biến theo ba đệ đệ
Trong chốc lát chỉ còn lại mỗi hai người Lâm Hàn và Sở Tu Viễn ở chủ viện
Sở Tu Viễn cười hỏi: “Chúng ta qua đó xem hay là ngồi mát ăn bát vàng đây?”
“Đi xem
Thứ kia cũng giòn như khoai lang vậy, để Đại Bảo Bảo đào chắc nó sẽ hầm luôn khoai tây dưới đất mất.” Lâm Hàn vừa nói vừa đi về phía đông, vừa tới cửa nhà bếp đã thấy mấy đầu bếp đang ngồi ngoài cửa nói chuyện phiếm nên cũng gọi bọn họ lại.
Lâm Hàn vừa nhìn đám hài tử đào khoai tây, vừa dạy đầu bếp nấu ăn
Có bánh khoai tây rồi, buổi tối không cần chuẩn bị món chính nữa, ngoài khoai tây còn chuẩn bị thêm hai món chay
Lâm Hàn cảm thấy bọn họ sẽ thích thứ khoai tây vừa mềm vừa cứng này
Qủa thật là thế
Ngoài Lâm Hàn ra thì không có ai động đũa vào hai món chay
Mãi đến khi ăn hết khoai tây, Sở Tu Viễn và Sở Mộc ngại tranh với ba hài tử, hai người mới chuyển sang lâm hạnh món rau xào
Khoai tây dễ tiêu hóa, lần này mấy hài tử ăn đến no căng, Lâm Hàn cũng không quở trách bọn nó
Để bọn nó nghỉ ngơi một lát, Lâm Hàn lại bảo cả bọn ra ngoài rửa mặt rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi
Sáng hôm sau, Sở Tu Viễn và Sở Mộc tiến cung, hài tử đến học đường, Lâm Hàn sai gia đinh đập năm cân lúa rồi mang theo nha hoàn đến chợ đông tìm y giả biết giác hơi và cứu ngải
Lâm Hàn lo mình sẽ bị lừa nên đã lòng vòng trên chợ đông hỏi thăm đủ thứ chuyện rồi mới đến y quán tìm người
Hai mươi bốn tháng mười, ngày hưu mộc, cũng là ngày hẹn của Lâm Hàn và y giả
Sáng sớm Lâm Hàn đã sai nha hoàn mang hai bếp lò đến khách viện
Vào khoảng giờ Tỵ, y giả đã tới nơi, chính phòng khách viện ấm áp dễ chịu, hai lớn ba nhỏ đi vào trong, trực tiếp cởi y phục ra
Y giả lần lượt cạo gió giác hơi cho từng người bọn họ, sau đó lấy hộp gỗ, đặt những điếu ngải đã được đốt lên vào hộp rồi để lên lưng bọn họ, sau đó lại dùng vải bọc cơ thể bọn họ lại, lẳng lặng chờ điếu ngải tàn đi
Nhưng mà, một lúc sau Đại Bảo Bảo đã rì rầm: “Cha, con nóng.”
Y giả nghe vậy vội hỏi: “Bị bỏng sao?”
“Không bỏng.” Da thịt tiểu hài tử non mịn, y giả ở đã đặt vài lớp vải phía dưới hộp gỗ, Đại Bảo Bảo mới không bị bỏng rát: “Nhưng con nóng.”
Y giả gật đầu, nói: “Nóng là đúng
Nóng đổ hết mồ hôi sẽ thoải mái.”
“Con thà đi luyện võ còn hơn.” Đại Bảo Bảo giãy giụa muốn đi ra
Lâm Hàn không yên tâm lại không tiện đi vào, có Sở Mộc ở đó nên nàng vẫn luôn đứng canh ngoài cửa, nghe vậy thì nói: “Đại Bảo Bảo, lúc trước còn đã đồng ý với nương cái gì?”
Tiểu hài tử lập tức thành thật: “Mẫu thân
Ngài cũng ở đây sao?”
“Ta đoán được con sẽ đổi ý, vẫn luôn ở bên ngoài chờ con đó.” Lâm Hàn nói: “Nếu không muốn một nam tử biết giữ lời thì bước ra đây.”
Tiểu hài tử biết rõ đây là phép khích tướng, lại không thể không nhịn: “Con không có!”
Sở Tu Viễn: “Vậy câm miệng
Ngủ một giấc là được.”
“Nhưng mà con không ngủ được.” Tiểu hài tử đau khổ nói
Sở Mộc nói: “Nếu đệ cứ như vậy thì sẽ càng không ngủ được
Nếu đệ muốn tốt cho bản thân, cứ nghĩ bọn họ là người mẫu thân đệ đích thân mời tới
Đệ còn muốn ra ngoài không?”
Tiểu hài tử không muốn phụ lại tấm lòng của mẫu thân nó, khẽ lắc đầu
Sở Tu Viễn liếc nó rồi nói vọng ra: “Phu nhân, bên này mùi nồng lắm, nàng về phòng chờ đi.”
Đại Bảo Bảo không nháo nữa, Lâm Hàn biết bản thân có thể về rồi
Nhưng nàng sợ Đại Bảo Bảo lại đổi ý nên không hé răng, lặng lẽ lui ra ngoài

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.