Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 51: - Việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài 5







Việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài 5
Lâm Hàn buồn cười: “Vậy sao hai người ngươi không đánh nó
Còn gọi ta đến làm gì hả?”
Miệng Tiểu Sở Ngọc giật giật, một lúc lâu sau không thể nói ra một chữ nào
Lâm Hàn quay đầu về phía Tiểu Sở Dương
Tiểu hài tử gãi đầu, quay mặt đi nơi khác
“Nếu sau này thằng bé còn tìm các con để đòi đồ chơi thì các con cứ cho thằng bé hết, hai đứa hoặc là đọc sách hoặc là đi ngủ, một mình thằng bé chơi không thú vị, sẽ không đến náo loạn với các con nữa.” Lâm Hàn cúi đầu nhìn hài tử còn đang nằm sấp trong ngực nàng: “Nó mới chỉ lớn chừng này không hiểu đúng hay sai, chỉ muốn có người chơi với mình
Nếu như các con chơi xe ngựa cùng với thằng bé, thằng bé sẽ không ném xe ngựa của con xuống đất.”
Tiểu Sở Dương vốn đã muốn nhận sai, nhưng vừa thấy Đại Bảo Bảo “không biết hối cải”, còn bò vào trong lòng nương giả bộ đáng thương: “Con đã chơi cùng với nó rồi, nhưng nó vẫn không vui, cứ bắt tụi con phải nghe theo nó
nương, tụi con là ca ca của nó, nó phải nghe theo tụi con mới phải.”
“Vậy tại sao thằng bé lại không nghe lời con
Sở Dương, ta nghĩ con nên suy nghĩ lại.” Lâm Hàn nói
Sở Dương há hốc mồm: “Ta
Như vậy là lỗi của ta sao?”
“Đúng rồi
Con thân là huynh trưởng, không có một chút uy tín nào, còn không phải là lỗi của con sao?” Lâm Hàn hỏi ngược lại: “Ta cho rằng con nên xuất ra uy nghiêm của mình, để cho đệ đệ biết con là huynh trưởng, cho dù không nghe lời con thì cũng không dám trêu chọc con.”
Tiểu Sở Dương lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nghe được cách nói này: “Nhưng, nhưng nó không nghe, ta có biện pháp gì chứ.”
“Con có thể làm như thế này.” Lâm Hàn đưa tay làm bộ đánh mông Đại Bảo Bảo: “Con làm đúng, nó khóc thì ta dỗ dành là được
Một tiểu hài tử chỉ lớn chừng này, không nhớ cũng không mang thù.”
Sở Dương chỉ vào chính mình không dám tin: “Ngài, ngài bảo ta..
nương, có phải ngài lại lừa ta không?”
“Con cũng có thể giảng đạo lý cho nó nghe.” Lâm Hàn nghiêm túc nói: “Ta cho rằng chuyện của mấy huynh đệ thì tốt nhất là tự mình giải quyết.” Nàng liếc mắt nhìn Sở Ngọc một cái: “Các con đều là nhi tử thân sinh của cha các con nhưng không phải do ta sinh ra, đối với ta và cha các con mà nói, trong mắt chúng ta thì các con đều như nhau cả
Vậy nên chúng ta giúp ai các con đều sẽ cảm thấy bất công.”
“Nhưng không giúp, các con cũng không cách nào chịu đựng được
Cách tốt nhất là tự giải quyết
Nếu cố ý bắt nạt đệ đệ, vậy ta cùng cha con nhất định sẽ giúp đệ đệ
Ngược lại, nó cũng mới nhỏ như vậy, không thể đánh quá mạnh được
Nếu đánh xong bị gì đó thì cho dù ta không đau lòng thì các ngươi cũng đau lòng mà.”
Đại tướng quân trước khi lên đường đã từng dặn dò Sở Dương chiếu cố hai đệ đệ thật tốt
Sở Dương cho rằng mình là đại ca, có nghĩa vụ san sẻ lo lắng cho cha
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bởi vậy có đôi khi Tiểu Sở Bạch nháo không ăn cơm đều là cậu dỗ dành
Bảo cậu đánh cho Sở Bạch Bạch phải khóc thì cậu cũng không nỡ
Mới vừa rồi gọi Lâm Hàn chẳng qua cũng là muốn Lâm Hàn bế Sở Bạch Bạch đi chỗ khác, đừng làm chậm trễ cậu cùng Sở Ngọc chơi đùa
Nhưng mà, ngẫm lại lời nói của Lâm Hàn, Tiểu Sở Dương lại cảm thấy nàng nói có đạo lý
Nếu Lâm Hàn trách cậu không chơi với đệ đệ, cậu sẽ cảm thấy mình bị oan ức, rằng Lâm Hàn thiên vị, chỉ thích tiểu đệ đệ
“Nó quá phiền.” Tiểu Sở Dương chỉ vào Sở Đại Bảo Bảo bất đắc dĩ nói ra
Lâm Hàn thấy hài tử cau mày, liếc mắt nhìn Sở Ngọc một cái: “Hai huynh đệ của ngươi có tranh chấp thì cũng đừng vội tìm ta, đánh một trận trước, phân ra thắng bại rồi tới tìm ta phân xử.”
“Được!” Tiểu Sở Ngọc hoàn toàn đồng ý
Sở Dương đột nhiên quay sang phía đệ đệ: “Đệ muốn đánh ta
Đệ không cao bằng ta, không mạnh bằng ta, đánh không lại ta đâu.”
“Đã đánh đâu mà biết.” Đạo lý Sở Ngọc đều hiểu, nhưng vừa nghĩ đến có thể để cho đại ca nghe lời hắn, Sở Ngọc liền nóng lòng muốn thử: “Mộc ca ca nói đánh nhau dựa vào cái đầu, không phải so xem ai có sức lực lớn hơn.”
Sở Dương nắm chặt nắm đấm nhỏ: “Vậy chúng ta thử xem?”
“Dừng lại, ta còn chưa nói xong, vô cớ đánh nhau đều bị phạt.” Lâm Hàn chỉ vào hai hài tử: “Phạt các con đứng dựa vào tường một canh giờ.”
Đại công tử cuống quít buông tay ra, lập tức phát hiện có gì đó không ổn, Đại Bảo Bảo cực kỳ yên tĩnh
Sở Dương quay đầu nhìn: “Nó ngủ rồi
Nương, ngài đang giảng đạo lý với chúng ta, thế mà nó lại ngủ?” Cậu chỉ vào tiểu đệ đệ nói với vẻ không thể tin được
Lâm Hàn bật cười: “Ta đã nói thằng bé còn nhỏ, không nhớ được cũng không mang thù, bây giờ con đã tin chưa?”
“Tin!” Tiểu Sở Dương tự đặt bản thân mình vào, trong lòng có việc thì cho dù có buồn ngủ cũng không ngủ được: “Để thằng bé ngủ trên giường đi
Ta và Tiểu Ngọc chơi ở trong phòng, tiện thể trông chừng nó luôn.”
Tiểu Sở Ngọc rất không vui: “Đừng có gọi đệ là Tiểu Ngọc, gọi đệ là Sở Ngọc.”
“Đại ca gọi con như vậy là thân đó.” Đại Bảo Bảo ban đêm không đi tiểu, Lâm Hàn sợ ban ngày thằng bé đi tiểu nên quấn tã cho thằng bé, lại đặt mấy miếng vải dưới thân mới đem hài tử đặt lên giường
“Phu nhân, không tốt!”
Lâm Hàn run tay, suýt nữa chọc vào mặt Đại Bảo Bảo: “Lại xảy ra chuyện gì?” Nàng quay đầu nhìn lại, Hồng Lăng đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt lo lắng, giống như lửa sém lông mày
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Nương ngài, nương ruột của ngài, ngồi khóc ở ngoài cửa.” Hồng Lăng vội vàng nói: “Người qua đường hỏi bà ấy khóc cái gì, bà ấy nói khuê nữ bà ấy gả cho Đại tướng quân, trèo lên cành cao rồi không nhận nương nữa
Phu nhân, hay là ngài đi xem thử.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.