Tích Phi nắm tay của nàng, cảm kích vô vàn nói: “Hôm ấy đi trên đường, không rõ vì sao đầu gối bỗng tê dại, đúng là ngã vào trong ao suýt nữa mất mạng, may mà Hoắc phu nhân đi ngang qua ra tay cứu giúp
Ta thật nên bắt mấy cung nữ này đi học cách nổi trên nước mới phải!” Cơ Ngọc Lạc đáp: “Nương nương nói quá lời
Nương nương có Long Khí hộ thể nên mới tai qua nạn khỏi, thần phụ không dám giành công.” Lời nói này thật khéo léo, lập tức lọt vào tai Tích Phi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng ngượng ngùng cúi mặt, che môi cười duyên, tâm tình tốt lạ thường, kéo tay Cơ Ngọc Lạc không chịu buông, nói: “Ta cùng Hoắc phu nhân mới quen đã thân, vô cùng vui vẻ
Tối nay, Hoàng thượng đặc biệt mời gánh hát Lê Hồng Viên từ ngoài cung vào, Hoắc phu nhân hãy ngồi bên cạnh bản cung, cùng bản cung làm náo nhiệt một chút.” Cơ Ngọc Lạc gật đầu xác nhận
Không lâu sau, con hát liền mở màn
Nhưng thực chất xem kịch cũng không phải là thật sự xem kịch, ánh mắt mọi người tuy đổ dồn vào sân khấu tạm thời dựng lên, thế nhưng lại như đang Đông nhất búa tây một chùy, từng câu từng chữ đều đánh vào Cơ Phong
Hồi thì phi tần này ám phúng phi tần kia không được thánh sủng, hồi thì phi tần kia trào phúng phi tần này tuổi tác đã lớn dung mạo không còn
Dưới đài so với trên đài hát còn muốn đặc sắc hơn
Cơ Ngọc Lạc liếc nhìn bàn tay bị Tích Phi nắm chặt, ngước mắt đưa tín hiệu cho Hồng Sương đang đứng ở đằng xa
Hồng Sương hiểu ý, lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi trong điện
Trên đài, trò diễn lại đổi sang một màn khác
Những lời trong miệng các phi tần cũng quét qua Cơ Phong một lượt
Mắt thấy cũng sắp sửa muốn kéo trang sức đánh nhau, chợt có mùi khói nồng nặc bay tới, đám người dừng lại cuộc trò chuyện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có người nhún nhún mũi, bỗng dưng giật mình, chỉ vào ngoài cửa sổ nói: “Cháy rồi!” Tiếng nói vừa dứt, tay Cơ Ngọc Lạc cuối cùng cũng được tự do
Tích Phi bỗng đứng dậy, đúng lúc này có nội thị ba bước một ném chạy hối hả đến, run rẩy nói: “Nương nương
Nương nương, điện của nương nương cháy rồi!” Tích Phi giận dữ nói: “Còn không mau đi tìm người dập lửa!” Nàng nói xong liền đi về phía cửa, ai ngờ chân còn chưa bước ra thì xà ngang trên mái hiên “bịch” một tiếng rơi xuống
Tích Phi quá đỗi kinh hãi, vội vàng lùi lại, đã thấy toàn bộ cung điện đều bị lửa bao vây
Nội thị phía sau vẫn còn hô hào: “Nương nương chớ đi!” Tích Phi trở tay tát một cái, “Các ngươi làm ăn cái gì
Lửa lớn như vậy, bây giờ mới báo!” Nội thị ôm mặt, uất ức nói: “Nương nương, không biết từ đâu ra hỏa tinh tử, mấy chỗ đều bắt lửa, tối nay gió lại lớn, khi các nô tài phát giác thì hỏa thế đã mãnh liệt.” Đang khi nói chuyện, không biết chỗ nào có một khúc gỗ lại gãy mất, ầm vang rơi xuống đất
Các tần phi vừa rồi còn tranh giành nhau lúc này ôm thành một đoàn, thét lên liên tục
Lửa càng ngày càng lớn, khói cũng càng ngày càng nồng đậm
Sân khấu kịch cũng được dựng bằng gỗ, hỏa tinh tử từ ngoài cửa sổ bay vào, vải vóc trên đài bắt lửa, rất nhanh liền cháy bùng lên
Đám người tự thân khó bảo toàn, tràng diện lập tức hỗn loạn
Cơ Ngọc Lạc lặng lẽ lùi về phía sau
Phía trước cung điện của Tích Phi có hai cánh cửa, một cánh dẫn ra cửa cung phía trước, một cánh thì nối với thủy tạ sân nhà trong tẩm điện
Lúc này, cây cối trong vườn hoa cũng đều bắt lửa, mà tường đá cao ngất bốn phía đã vây kín cung nữ nội thị ở bên trong
Thừa dịp mọi người không chú ý, Cơ Ngọc Lạc rón mũi chân lật người ra ngoài
Hồng Sương vừa cảnh giác quay đầu vừa tiến lên, đưa bộ y phục trong ngực qua
Cách đó không xa dưới gốc đại thụ rõ ràng là một tên thái giám bị nàng đánh ngất xỉu lột y phục
Hồng Sương nói: “Tiểu thư, thuộc hạ đi cùng.” Cơ Ngọc Lạc cởi bỏ áo choàng áo nhỏ kín đáo đưa cho Hồng Sương, gọn gàng mặc vào bộ y phục của nội thị, nói: “Không cần, nhiều người phức tạp
Ngươi ở chỗ này đợi ta.” Hồng Sương vội la lên: “Thế nhưng chủ thượng đã nói qua thuộc hạ nhất định phải lúc nào cũng ——” Cơ Ngọc Lạc lạnh lùng quét mắt qua, “Chủ tử của ngươi bây giờ là ta, không muốn làm thì cút.” “...Vâng.” Hồng Sương cung cung kính kính cúi đầu
Cơ Ngọc Lạc trong bộ thái giám, một đường men theo vùng rìa cung điện dán đèn lồng mà đi
Nàng đi cực nhanh, dưới mắt tất cả mọi người kêu loạn hướng cung điện của Tích Phi mà đuổi, cũng không có người chú ý tới nàng
Chỉ là khi gặp Cẩm Y Vệ đi tuần, nàng mới kéo mũ dạ thấp xuống, cúi đầu giấu mặt đi
Ly Dương quả nhiên mang người chạy đến
Trong cung cháy lớn như vậy, lại còn là cung của sủng phi của Hoàng thượng, Ly Dương đang đi tuần Cửu Trọng Môn, không thể nào mặc kệ
Nhưng một khi hắn rời đi, phòng giám sát của Ti Lễ Giám liền nới lỏng
Chỉ là không biết giờ này, Triệu Dung có ở phòng giám sát hay không
Nếu không có, tối nay tìm được hắn, thừa dịp giết loạn chính là
Cơ Ngọc Lạc thừa lúc tối tăm ngăn một tên thái giám đang ôm phất trần, nhìn xem phẩm cấp không thấp, đè thấp giọng nói: “Ta là người Ngự Tiền làm việc, Đốc công ở đâu, Hoàng thượng sai đi một chuyến.” Ngọn lửa này cháy quá lớn, đã thiêu rụi hai tòa cung điện sát vách
Thắng Hỉ vừa từ Trọng Hoa Điện đến truyền khẩu dụ của Hoàng thượng cho Triệu Dung, vừa dẫn Triệu Dung phân phó điểm người dập lửa
Lúc này đang trán đẫm mồ hôi, không chút nghĩ ngợi, chỉ vào phòng giám sát phía sau, nói: “Đốc công ở bên trong.” Thắng Hỉ nói xong, sốt ruột bận bịu hoảng liền cất bước rời đi
Chỉ là khi gần đến cung điện của Tích Phi bỗng nhiên dừng bước
Hắn vừa từ Trọng Hoa Điện đến, Hoàng thượng khi nào lại tuyên Đốc công
Huống hồ những người làm việc Ngự Tiền đều đeo dây lưng đỏ, tiểu thái giám vừa rồi rõ ràng đeo đai lưng lục, thật kỳ lạ..
Thắng Hỉ khoát tay với thái giám phía sau nói: “Các ngươi đi trước, ta trở về một chuyến.” Phòng giám sát là một tòa cung điện không nhỏ, chỉ là chưa được điêu lương thêu trụ, nhìn giống như một sân nhỏ bình thường
Cửa cũng không phải cửa cung màu son, mà là cửa gỗ đen kịt, điệu thấp nội liễm, có thể ẩn sâu trong thâm cung tráng lệ này
Đây là phòng giám sát của Triệu Dung, không đông người như chỗ làm việc của Ti Lễ Giám, ngày thường chỉ có mấy tiểu thái giám làm việc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này trong cung cháy, phần lớn đều đi cứu hỏa, dưới mắt rất yên tĩnh
Đi suốt một chặng đường không gặp một ai, cho đến khi vòng qua một khúc cua, gặp một vệt tím đậm dưới mái hiên, Cơ Ngọc Lạc bỗng nhiên nghiêng người giấu vào bóng cây xanh râm mát
Vệt áo tím đó quay lưng lại với Cơ Ngọc Lạc, đang dặn dò tiểu thái giám vài câu gì đó, sau đó tiểu thái giám kia gật đầu rời đi, hắn mới đẩy cửa đi vào trong phòng
Áo bào sam màu tím, đai lưng có thú văn
Những thứ này nhìn xem không nổi bật, có thể trong cung nô tài thị tỳ ăn mặc đều có phẩm cấp, cả tòa hoàng cung có thể mặc như vậy nội thị, trừ Triệu Dung không có người khác
Cơ Ngọc Lạc khóe môi nhấp thành một đường thẳng, nhìn chằm chằm cánh cửa kia, trong mắt lạnh lùng như băng, nắm chặt thành quyền mu bàn tay nổi gân xanh, mắt thấy cánh cửa kia đóng lại, nàng đối diện bước nhanh về phía trước.