Nhất Trâm Tuyết

Chương 55: Chương 55




Cơ Ngọc Lạc thần sắc không đổi, đón ánh mắt của hắn cũng chỉ là phụ họa nói: “Đúng vậy, thế đạo này quá loạn.” Hoắc Hiển gật đầu, cánh tay đang mài mực vẫn vững vàng, chỉ là chén nghiên mực bên cạnh vô tình đổ ra một giọt mực nhỏ
Rất nhỏ một giọt, vương trên tờ giấy tuyên trắng tinh
Hoắc Hiển trầm mặc nhìn xem, không nói thêm lời nào
Chương 29
Trưởng nữ không mấy nổi bật của Cơ gia, sinh ra và lớn lên ở kinh thành; vụ án vượt ngục ba năm trước có liên quan đến một bang phái giang hồ, nhưng về mặt thời gian thì không thể trùng khớp, hai việc ấy làm sao cũng không thể gắn liền
Hoắc Hiển lấy tay chống trán, trong lòng mơ hồ có một suy nghĩ muốn bùng lên, nhưng lại bị thiếu mất một mấu chốt quan trọng cản trở
Hắn gần như muốn nhìn Cơ Ngọc Lạc đến thủng một lỗ, nhưng nàng ngoài việc bất cẩn làm vẩy một giọt mực, rốt cuộc cũng không nhìn ra điều gì khác thường
Ly Dương tiến vào bẩm báo sự việc, Cơ Ngọc Lạc mới trở về ngồi bên chiếc bàn nhỏ trong phòng
Trước mặt nàng là trà bánh Cẩm Y Vệ cấp dưới dâng lên, Cơ Ngọc Lạc cầm ấm rót một chén trà..
Cẩn trọng, xử án công minh, chưa từng phạm sai lầm
Đều là nói phét
Cơ Ngọc Lạc lãnh đạm rủ mi mắt, dư quang liếc nhìn tập hồ sơ trên tay Hoắc Hiển ở xa, hít một hơi thật sâu, mới nhịn xuống không bóp nát chén trà trong tay
Giữa chừng Hoắc Hiển đi ra ngoài một chuyến, nhưng cũng không để Cơ Ngọc Lạc ở lại một mình
Hắn để Nam Nguyệt vào phòng hầu hạ, nói là hầu hạ, nhưng thật ra là để ý chừng nàng
Hắn đã chẳng còn kiên nhẫn, việc theo dõi cũng thể hiện ra ngoài mặt
Cho dù Nam Nguyệt có dung mạo xinh đẹp thân thiện, Cơ Ngọc Lạc lúc này nhìn hắn cũng sinh lòng phiền chán, liên quan nàng cũng không cười nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trà qua ba ấm, nắng trưa gay gắt đã chuyển sang hoàng hôn, Hoắc Hiển mới thong thả trở về, mang theo một thân mùi tanh ẩm ướt u ám
Hắn từ Chiêu Ngục trở về, vạt áo còn dính một chút màu nâu
Khi vào nhà, hắn nhìn Cơ Ngọc Lạc một cái, xác nhận nàng thật thà ở lại, mới bảo Nam Nguyệt chuẩn bị nước tắm và quần áo để thay
Hoắc Hiển không dễ dàng để người khác đến gần, cho nên những việc lặt vặt này liền rơi vào thân Nam Nguyệt
Nam Nguyệt dùng tay thử nhiệt độ nước trong thùng tắm, vừa quấy vừa nói: “Phu nhân vẫn không hề động đậy, chỉ lúc rảnh rỗi mượn một quyển sách trên kệ, nhưng cũng chẳng lật xem..
Ta coi ánh mắt nàng nhìn ta đều muốn đóng băng.” Hoắc Hiển cười, “Tức giận sao, tức giận là tốt, ta chỉ sợ nàng giả ngoan làm xảo, ngươi ra ngoài, tiếp tục theo dõi ta.” Nam Nguyệt ra ngoài không lâu, Hoắc Hiển sau khi tắm rửa qua loa thay bộ đồ sạch sẽ, mang theo một mùi sam cây lạnh thấu xương
Cơ Ngọc Lạc không ngẩng đầu lên, cho đến khi Hoắc Hiển gõ bàn hai lần, nói: “Hạ chức vất vả phu nhân đã bồi vi phu cả một ngày, hôm nay trời tốt, vẫn còn sáng, ta xin mời phu nhân uống một chén rượu.” Cơ Ngọc Lạc đóng lại quyển sách vốn chẳng hề nhìn, từ chối nói: “Ngọc Dao không thắng tửu lực, đa tạ phu quân hảo ý.” Hoắc Hiển vỗ vỗ chiếc áo choàng rộng lớn có mũ của nàng, lông tơ trên mũ bị hắn vỗ đến dựng lên, hắn nói: “Đều nói là hảo ý, sao lại dễ dàng từ chối vậy.”
Trấn phủ ti ở chỗ sâu nhất trong ngõ hẻm bên ngoài Triều Thiên Môn, tòa nhà chiếm trọn cả một con hẻm, bên ngoài bị tường vây cao cao che khuất, trông tĩnh mịch và trống trải, còn đối diện bức tường là con phố náo nhiệt phồn hoa nhất kinh thành, đi bộ quanh hai con đường liền có thể nghe thấy tiếng rao ồn ã
Hoắc Hiển có một khuôn mặt yêu nghiệt như vậy, còn nhất định phải đường hoàng đi trên đường, Cơ Ngọc Lạc đi bên cạnh hắn, đã cảm nhận được mấy ánh mắt khác thường
Hoặc hoảng sợ hoặc căm ghét, có thể là hoảng sợ bên trong cất giấu căm ghét
Đương nhiên, cũng có tiểu thương người bán hàng rong tươi cười đưa lên chút đồ ăn thức uống
Chưởng quỹ cửa hàng ngọc khí liền quay người bưng mấy món ngọc tốt lên, sau đó những món được Hoắc Hiển yêu thích sẽ được đưa đến dinh thự Hoắc gia
Hoắc Hiển từ trước tới nay không keo kiệt trong việc xuất hiện trước mặt người khác, ngược lại hắn tính tình trương dương cao điệu, người quen hắn trong kinh không phải ít
Những thương hộ này hoặc là bị Cẩm Y Vệ chèn ép, hoặc là được Cẩm Y Vệ che chở, có người đẩy xe nhỏ lùi vào đầu hẻm, cũng có người đem kỳ trân dị bảo hai tay dâng lên
Phong cách xa hoa lãng phí, tụ tập không chán
Cũng không trách hắn có thể dùng dạ minh châu khảm tường, ngọc thạch lát sàn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cơ Ngọc Lạc không khỏi nghĩ đến Thôi Tuyết Lâu
Mấy năm nay Thôi Tuyết Lâu phát triển cấp tốc, trong đó chi tiêu cũng không thể coi thường, hai năm nay Tạ Túc Bạch thân thể càng không tốt, trong lâu phần lớn công việc lặt vặt do nàng cùng nhau tiếp quản, trong đó việc tiền bạc này liền rất khiến người ta đau đầu
Vô luận là mở rộng cửa hàng, hay là cướp của người giàu giúp người nghèo, hoặc là những chuyện bẩn thỉu khác, tuy nói cuối cùng hiệu quả khá tốt, nhưng quả thực lao tâm lao lực
Nghĩ đến đây, Cơ Ngọc Lạc liếc nhìn Hoắc Hiển, dư quang lại vẫn mang theo chút ngưỡng mộ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hoắc Hiển thấy vẻ mặt đạm mạc của nàng lộ ra điều cổ quái, không khỏi liếc mắt nhìn nàng
Hai ánh mắt chạm vào nhau, Cơ Ngọc Lạc lại giả vờ vô sự mà nhìn thẳng về phía trước
Hoắc Hiển muốn dẫn nàng đi đến Nhất Phẩm Lâu, nói là uống rượu, ai ngờ hắn có phải hay không có ý đồ muốn chuốc say nàng để dò hỏi tin tức, tửu lượng của nàng cũng không tính quá tốt, không dám coi thường
Đang lúc trái lo phải nghĩ, Cơ Ngọc Lạc chuyển mắt trong khoảnh khắc tựa như ở lầu hai khách sạn đối diện thoáng thấy một góc áo trắng, đây chính là khách sạn mà nàng đã đi tắt qua trên đường thành thân
Là hắn sao
Trong kinh rốt cuộc có đại sự gì, mà khiến hắn ở đây trì hoãn lâu như vậy
Nhưng đợi Cơ Ngọc Lạc muốn tìm hiểu thêm chút nữa, phía trước chợt nghe một trận náo động dồn dập, bách tính bên đường ầm vang tản ra, có tiếng kinh hô, có tiếng chửi rủa, nhưng chói tai nhất vẫn là tiếng ngựa xe ầm ầm đạp đất lao tới – đó là một cỗ xe ngựa do bốn con huyết hồng bảo mã hợp lực kéo
Bốn ngựa ngang nhiên chạy qua phố thị, giữa thanh thiên bạch nhật nơi Thiên Tử, không phải kẻ con nhà gia thế hiển hách ăn chơi trác táng thì không thể làm được
Chỉ thấy bốn con ngựa mạnh mẽ đâm sầm tới, đụng đổ các quán nhỏ bốn bề và dòng người
Mà người ngồi trên càng xe cũng không phải gì đó tên sai vặt thô thiển, người kia khoác một thân lăng la bạc trắng, nhìn phú quý vô cùng
Hắn tay trái kéo dây cương, tay phải vung roi ngựa, cả người phấn khởi không thôi, cười lớn nói: “Nhanh
Chạy mau
Đều tránh ra cho tiểu gia!” Con ngươi Cơ Ngọc Lạc hơi co lại, là hắn
Ngày thành thân đã từng giữ chặt Hoắc Hiển uống rượu kẻ hoàn khố, Bích Ngô nói là tiểu công tử Tiêu gia trấn quốc công, hôm đó đầu nàng đội khăn voan thấy không rõ gương mặt người này, nhưng đối với thanh âm và giọng điệu của hắn thì vô cùng quen thuộc
Lúc này nhìn hắn cưỡi ngựa ép nát phố xá, trong não Cơ Ngọc Lạc bỗng nhiên hiện lên mấy đoạn ký ức ngắn, thân hình nàng dừng lại
Nam Nguyệt tiến lên, nói: “Chủ tử, lại là Tiêu công tử, có cần ngăn lại không?” Chữ “lại” này, có thể thấy được vị tiểu công tử Tiêu gia này ngày thường gây chuyện thị phi nhiều đến mức nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.