“Không chút nào, ta vén rèm lên một chút thì sao, ngươi ngắm phong cảnh được, ta nhìn thì không được à?” Cơ Ngọc Lạc liếc hắn, chẳng buồn giải thích, lập tức kéo toàn bộ màn xe ra
Ánh sáng chợt đổ ập vào từ cửa sổ xe, Hoắc Hiển bị chói đến nheo mắt, sau khi thích nghi với ánh sáng, lại lần nữa dò xét nàng
Cơ Ngọc Lạc giờ phút này vô cùng khó chịu, chỉ sợ nói thêm một câu liền muốn nôn
Nàng vẫn cố nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ để phân tán lực chú ý, nhưng không chịu nổi ánh mắt của Hoắc Hiển
Hắn nhìn nàng như muốn lột sạch mà đánh giá, khiến nàng không thể nhịn được nữa quay đầu lại, “Có lời thì cứ nói.”
“Ta đang đợi ngươi nói.” Hoắc Hiển đáp: “Vừa rồi trong mật đạo, ngươi còn có lời chưa nói xong.”
Cơ Ngọc Lạc khẽ giật mình, mới nhớ tới lời nàng nói để ly gián hắn và Triệu Dung, quả thực còn có lời chưa nói xong, bởi vì nơi đó nàng thực sự không thích
Cơ Ngọc Lạc lặng yên trầm ngâm tìm lời
Vừa mới mở miệng nói chữ “ngươi” thì xe ngựa bỗng dưng phanh lại, buồng xe xóc nảy một chút
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cơ Ngọc Lạc nhất thời không phòng bị, ngả vào người Hoắc Hiển
Chuyện này vốn chẳng có gì, nhưng điều đáng sợ là cú va chạm khiến dạ dày nàng dời sông lấp biển, trào lên
“Ọe ——”
Chương 44
Thì ra là một con mèo đen chạy ra giữa đường, suýt nữa trở thành oan hồn dưới vó ngựa, Nam Nguyệt mới vô thức siết dây cương
Hữu kinh vô hiểm
Nam Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, quay vào hỏi: “Chủ tử, có sao không?”
Trong buồng xe không người trả lời
Hoắc Hiển trầm mặc nhìn Cơ Ngọc Lạc, trên mặt nàng xẹt qua một khoảnh khắc ngỡ ngàng
Hắn chưa bao giờ thấy trên mặt nàng một biểu cảm tươi sống nào ngoài sự tức giận và trào phúng
Định nhìn kỹ hơn một chút, thì nàng đã vội vàng ngồi thẳng người
Bầu không khí vẫn im lặng
Nam Nguyệt vẫn đang truy vấn
Qua thật nửa ngày, Nam Nguyệt đã tưởng người bên trong có phải đụng ngất đi hay không, thì Hoắc Hiển mới chậm rãi nói: “Không có việc gì, đi thôi.”
Ngay trước mặt Cơ Ngọc Lạc, Hoắc Hiển chậm rãi cởi đai lưng, cởi áo dài, ném vào góc xe
Nhưng trong suốt quá trình hắn làm những động tác này, ánh mắt chưa từng rời khỏi Cơ Ngọc Lạc
Ánh mắt của Cơ Ngọc Lạc thì dán chặt vào tay hắn, cho đến khi chiếc áo dài thảm hại kia rơi xuống đất, nàng mới nhấp môi uống trà nguội, ngước mắt nhìn hắn, nói: “Ta sẽ giặt sạch cho ngươi.” Nàng lại cân nhắc một chút, “Hoặc là bồi ngươi một bộ mới.”
Hoắc Hiển tức đến muốn cười
Cứ tưởng nàng muốn nói gì, nghẹn nửa ngày liền thốt ra được hai câu như vậy
Hắn cầm khăn lau tay, nói: “Ngươi trả lời ta một vấn đề, y phục này không cần ngươi giặt.”
“Ngươi sợ bóng tối, hay sợ hoàn cảnh đó?”
Sắc mặt Cơ Ngọc Lạc phút chốc biến đổi, như thể toàn thân đều toát ra gai nhọn
Vừa rồi còn có thể nói chuyện đàng hoàng, nghe vậy liền lạnh mặt, nhìn thẳng hắn một lát, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ
Chỉ là sắc mặt nàng vẫn như cũ không dễ coi, đuôi mắt vì nôn mửa còn vương chút đỏ ửng
Hoắc Hiển cũng không ép hỏi, nhét khăn vào trên bàn nhỏ, hướng ra ngoài phân phó: “Chạy nhanh vậy, đi đầu thai sao?”
Nam Nguyệt không hiểu ra sao, nhanh sao
Hắn “A” một tiếng, đành phải hãm lại tốc độ
Chuyện kinh tâm động phách ngày hôm qua không ai hay biết
Hồng Sương dẫn Bích Ngô đi đầu trở về, lấy cớ chủ quân dẫn phu nhân đi Tiêu Phủ dự tiệc, Lưu ma ma cũng không phát hiện ra manh mối
Lúc này nhìn tiểu phu thê một trước một sau trở về, cũng không thấy bất ngờ
Cơ Ngọc Lạc lặng lẽ trở về tẩm phòng, chỉ có nha hoàn thân cận
Uống cháo ấm qua dạ dày sau, liền lên giường nghỉ ngơi một lát
Trong giấc mộng của nàng là bóng tối vô biên, tiếng then cửa sắt nặng nề ma sát mặt đất lúc mở ra, phát ra âm thanh khó nghe khiến người ta nổi da gà
Tay chân bị trói thật chặt đến đau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sợi dây thô ráp mài rách da thịt
Gian địa lao đó giam giữ rất nhiều nữ hài, nhỏ sáu bảy tuổi, lớn mười lăm mười sáu, các nàng đều đang khóc, đều đang gọi cha mẹ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cơ Ngọc Lạc không rõ các nàng vì sao muốn hô cha mẹ, chẳng lẽ cha mẹ các nàng sẽ đến cứu các nàng
Nàng không biết, dù sao cha mẹ nàng sẽ không
Trong địa lao bóng tối là vĩnh viễn, mỗi ngày chỉ khi đưa cơm, cửa sắt mới có thể mở một chút, và cũng chỉ khi đó mới có một chùm sáng chiếu vào.