Nhất Trâm Tuyết

Chương 96: Chương 96




Nụ cười dần dần tắt lịm, khóe môi cũng trở về vẻ bình yên, Hoắc Hiển khẽ nhắm mắt, đôi mắt thâm thúy cứ thế nhìn chằm chằm nàng, đáy mắt nổi lên một nỗi u ám, hệt như đêm hắn ngang ngược bóp cổ nàng vậy
Nàng lại chọc giận hắn rồi
Cơ Ngọc Lạc bỗng dưng cảm thấy, vẻ mặt này của hắn còn dễ nhìn hơn nhiều so với nụ cười giả tạo lúc trước
Một khoảng im lặng kéo dài
Cơ Ngọc Lạc cũng không muốn tìm hiểu quá sâu, đối mặt một lát, nàng liền vờ như vô sự mà cúi đầu xem sổ sách của mình, nhưng hổ thì mông không sờ được, một bàn tay từ đối diện vươn tới, giật đi cuốn sổ của nàng
Hoắc Hiển lạnh lùng nói: "Ngươi coi mình là gì, Thần Toán Tử sao
Há miệng là nói, có biết họa từ miệng mà ra không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giọng điệu hung hăng càn quấy, đủ để thấy tâm tình hắn đang tệ đến cực điểm
Cơ Ngọc Lạc lặng yên giây lát, lười biếng so đo với hắn, chỉ nói: "Sổ sách trả cho ta
Hoắc Hiển nhìn vẻ mặt bình thản của nàng, không khỏi sinh ra mấy phần uất khí khó hiểu, trong lỗ mũi tràn ra tiếng cười lạnh, cuộn sổ sách lại thành hình trụ, cầm trong tay gõ gõ bàn trà: "Ngươi tới mà lấy
Cơ Ngọc Lạc đưa tay định lấy, Hoắc Hiển thừa lúc bất ngờ, nắm lấy tay nàng, thẳng thừng kéo người từ đối diện sang

Không giống những lần sinh tử tương bác trước kia, đã biết không có nguy hiểm đến tính mạng, lúc này Cơ Ngọc Lạc không làm ầm ĩ, huống hồ trong khoang xe chật hẹp cũng không thể thi triển được, nàng chỉ chống cự một chút, nhíu mày trừng mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi nổi điên làm gì
Hoắc Hiển không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, có lẽ bởi vì đã lâu không gần gũi phụ nữ, hay là bởi vì nàng không phải người trong cuộc, chỉ tập trung tinh thần vào Triệu Dung Mệnh, không xen vào những thế cục phức tạp kia, hắn mặc dù phòng thủ nghiêm ngặt, nhưng khó tránh khỏi có những khoảnh khắc không đề phòng, có thể có sơ hở
Mà nàng chỉ trong nháy mắt đã nhìn thấu cảm xúc giấu kín của hắn
Điều này ít nhiều sẽ khiến người ta cảm thấy nguy hiểm
Nhưng mà điểm uất khí trong lòng hắn bỗng nhiên tan biến khi trên mặt nàng hiện lên ý buồn bực, phẫn nộ dường như có thể lây lan vậy
Gương mặt lạnh như sương này, quả nhiên có chút sinh khí mới đẹp
Hoắc Hiển đột nhiên đưa tay, lòng bàn tay ấn lên trán nàng, nói: "Ngươi lại bị nóng lên rồi, ngươi biết không
Cơ Ngọc Lạc bị sự chuyển hướng bất ngờ làm cho nhất thời sững sờ
Tên điên này
Nàng mặt lạnh hất tay Hoắc Hiển ra, cầm lấy sổ sách ngồi xuống lại, chỉ là mấy phần buồn bực sắp tan không tan vẫn còn giữ trên mặt, nàng cảnh giác nhìn đối diện một chút
Hoắc Hiển tựa hồ tâm tình vui vẻ, trong khoang xe yên tĩnh lại, phu xe đánh xe rất bình ổn, Cơ Ngọc Lạc lại không còn tâm tư nhìn sổ sách, mắt thấy đến phố xá, nàng hướng ngoài cửa sổ xe thoáng nhìn, vừa đi qua con đường mà Tạ Túc Bạch ngủ lại khách sạn kia, suy nghĩ của nàng không khỏi phân tán
Thẩm Thanh Lý..
Người này đi theo Tạ Túc Bạch bên người quá sớm, từ trước kia, quan hệ hai người không giống đơn thuần cấp trên cấp dưới như vậy, nàng bởi vậy đối với Thẩm Thanh Lý cũng không nghi ngờ nhiều, mà ngay cả hắn là người ở đâu cũng không biết
Còn có Tạ Túc Bạch, Thẩm Thanh Lý mặc dù mơ hồ suy đoán, nhưng nàng trực giác hắn làm chuyện gì, hẳn đều là nghe theo Tạ Túc Bạch phân phó mới phải
Như có điều gì mấu chốt bị nàng bỏ sót, Cơ Ngọc Lạc đang trầm tư thì xe ngựa đang đi ngang qua một tiệm thuốc, có bóng người từ khóe mắt Cơ Ngọc Lạc chợt lóe lên, nàng giật mình, bỗng nhiên xoay đầu lại: "Dừng xe
Xa phu vội vàng kéo dây cương, Cơ Ngọc Lạc nhảy xuống xe, liền hướng tiệm thuốc kia đi, trước cửa tiệm thuốc xếp hàng dài như rồng, nhưng đâu còn bóng người nàng vừa nhìn thấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng đứng tại cửa ra vào cau mày, nhìn ngó nghiêng hai phía, vội vàng đi đến chỗ cô gái áo trắng cách đó không xa, một tay ấn xuống vai cô gái
Nhưng khi gương mặt kia quay tới, lại không phải người nàng tưởng
Cơ Ngọc Lạc không biết có phải thở phào nhẹ nhõm hay không, ngơ ngẩn đứng tại chỗ, sau đó trở lại trên xe ngựa
Hoắc Hiển vẫn ngồi trên xe, đẩy rèm ra, liếc nhìn bóng lưng cô gái áo trắng kia, như có điều suy nghĩ nói: "Ngươi cho rằng nàng là ai
Cơ Ngọc Lạc dừng một chút: "Không có ai cả, ta nhìn lầm
Hoắc Hiển không đáp lời, ánh mắt từ người cô gái chuyển qua tiệm thuốc cách đó không xa
Lúc này đã muộn, trong đêm các cô gái không cần bận rộn việc gia kế, các chàng trai cũng đã hoàn thành công việc, chính là thời điểm náo nhiệt nhất, còn có các công tử thế gia sau giờ học tan tầm ra đường, tửu lầu tiệm cơm náo nhiệt là chuyện thường, nhưng tiệm thuốc cũng náo nhiệt như vậy, thật đúng là hiếm lạ
Cẩm Y Vệ có khứu giác linh mẫn, ánh mắt Hoắc Hiển dừng lại ở đó một lát, mới ra hiệu xe ngựa tiếp tục tiến lên
Chương 51
Trở về Hoắc phủ lúc đã là giờ Hợi
Chủ viện yên tĩnh, dưới hiên lưu lại ba bốn ngọn đèn, lúc này các nha hoàn sẽ không đi lại trong viện, chỉ Lưu Ma Ma tiến lên hỏi han về bữa tối trà bánh xong, liền lại lui ra, sương mai tội nghiệp nằm dài trên mái hiên, không nhúc nhích, giống như pho tượng thú trên nóc nhà, trong mắt đều là lời buộc tội câm lặng
Cơ Ngọc Lạc sai người mang cho nó chút bánh ngọt, mới đi vào nội thất
giày vò một đêm, nàng cũng không gấp tắm rửa thay quần áo, ngược lại trực tiếp hướng án thư đi đến, thắp đèn lên sau, liền đem sổ sách chồng chất trên bàn
Tấm án thư này ngày thường không ai dùng, Cơ Ngọc Lạc không dùng đến nó thì Hoắc Hiển nếu có nhiều việc sẽ đi thư phòng, cho nên nhất thời lại tìm không ra cây châm lửa, đang nhìn quanh thì, một đôi tay sạch sẽ thon dài đưa đồ vật tới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cơ Ngọc Lạc liếc hắn một cái, đốt đèn xong thì lật sổ sách
Thoạt nhìn là muốn thức thâu đêm suốt sáng
Đúng là phải tranh thủ nhìn, để phòng vạn nhất, tốt nhất là trước khi Tần Uy phát giác, mau chóng đem những thứ này trả về, nhưng nhìn độ dày của nó, chắc chắn không thể đọc xong trong một đêm
Hoắc Hiển ở bên kéo ghế đến, Cơ Ngọc Lạc nhìn, hắn liền nghiêng người nhìn, thế là lật đến quyển cuối cùng
Hai người lưng đều thẳng tắp, mượn ánh sáng ngọn đèn vùi đầu vào án thư, nhịp điệu lật sách của đầu ngón tay đều không sai biệt, giống như đã thương lượng trước mà phát ra âm thanh đều đặn, vì ở quá gần nhau, khuỷu tay vô ý va chạm một chút, tiếng lật sách liền không hẹn mà cùng dừng lại
Cơ Ngọc Lạc quay đầu nhìn hắn, chính gặp Hoắc Hiển cũng nhìn qua, khẽ gật đầu sau lại lần lượt dời đi ánh mắt
Trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, thời gian trôi qua dị thường nhanh chóng, ngọn nến cao ngất chảy thành một vũng, tư thế của Cơ Ngọc Lạc cũng từ dáng ngồi đoan chính ban đầu biến thành dựa về phía sau, đầu ngửa trên ghế dựa, nâng sách lên trước mắt
Mà Hoắc Hiển đã chẳng biết lúc nào đứng dậy, quay lưng về phía ánh sáng ngồi tựa vào một góc án thư, đưa tay xoa xoa mi tâm vì buồn ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.