Sau khi ăn xong, Mặc Dao liền cùng Từ Tống cùng nhau đi đến quảng trường Nội Viện của Khổng Thánh Học Đường
Khác với hôm qua, trong quảng trường rộng lớn chỉ có lác đác vài học sinh, hôm nay quảng trường đông nghịt người, nhìn sơ qua có ít nhất ba trăm người, bọn họ tản ra ở các khu vực khác nhau của quảng trường, mặc những bộ nho bào màu sắc khác nhau, trông rất dễ phân biệt
Ngoài các học sinh của Tử Lộ Thư Viện và Tử Cống Thư Viện mà Từ Tống vừa gặp ở Chí Thánh Điện, còn có một nhóm học sinh mặc nho bào màu tím nhạt trông rất nổi bật
"Đó chắc là học sinh của Tăng Thánh Thư Viện nhỉ
Sao bọn họ đến sớm vậy, Nhan Thánh Thư Viện của chúng ta còn chưa thấy ai
Từ Tống lẩm bẩm trong lòng
Cùng lúc đó, Từ Tống nghe thấy một giọng nói nghi hoặc từ phía đông quảng trường vọng lại: "Sao tự dưng đóng cửa khuất thánh thơ bia lịch luyện, những năm qua chưa từng có chuyện này xảy ra
Giọng nói không lớn nhưng rất có nội lực, mọi người nhao nhao nhìn về hướng bia thơ khuất thánh phía đông quảng trường
Họ thấy một đám học sinh Tử Cống Thư Viện mặc nho bào xanh lam đang vây quanh bia thơ
Người vừa nói chính là Đoan Mộc Kình Thương mà Từ Tống thấy ở Chí Thánh Điện khi anh ta dạy dỗ Chu Qua
Lúc này, khu vực bia thơ khuất thánh đã được rào gỗ chắn lại
Bên trái hàng rào còn có thêm một bảng thông báo và một án thư
Ba thứ này như một bức bình phong ngăn cách mọi người với bia thơ khuất thánh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một học sinh trông hơn hai mươi tuổi vừa cười làm lành, vừa giải thích với mọi người: "Chuyện là thế này, hôm qua bia thơ khuất thánh đã giáng tường thụy phúc phận, theo quy định thì ba tháng tới bia thơ sẽ cần nghỉ ngơi để phục hồi
"Trịnh sư huynh, chẳng lẽ viện của quý viện lại có người hoàn thành thử thách bảy bước của bia thơ
Là vị sư huynh nào vậy
Đoan Mộc Kình Thương tò mò hỏi
"Không có ai hoàn thành bảy bước cả, tình huống lần này khác với trước đây
Trịnh sư huynh đáp, "Chư vị cứ theo quy định cũ, nếu muốn tìm người tài giỏi thì mời dời bước sang đây, thử giải đáp nan đề mà bia khuất thánh đã lưu lại hôm qua
"Thật đáng tiếc, Vô Ngôn sư đệ, xem ra hôm nay chúng ta đến không đúng lúc rồi
Đoan Mộc Kình Thương bất đắc dĩ vỗ vai nam hài đứng bên cạnh
"Không sao, ta đến đây chỉ để thí luyện, có đề để giải là tốt rồi
Nam hài chậm rãi đi tới trước án thư, lật trang giấy tuyên, trước mắt anh hiện lên ba vấn đề mà hôm qua Từ Tống bị khuất thánh hỏi
"Lấy 'tình huynh đệ' làm đề, bảy bước thành thơ, xem tài hoa của ngươi
"Lấy 'mai' làm đề, mượn vật dụ người, sáu bước thành thơ, xem thiên phú của ngươi
"Lấy 'tương tư' làm đề, trong vòng một khắc
Từ Tống đang đứng xem ở phía xa có chút tò mò, liền hỏi Mặc Dao: "Dao Nhi, nam hài trạc tuổi ta đó cũng là thiên tài lấy thơ nhập mực sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mặc Dao gật đầu, bắt đầu giới thiệu với Từ Tống: "Ừm, cậu ấy tên là Trương Vô Ngôn, tuổi xấp xỉ ta, là tân tinh tương lai của Tử Cống Thư Viện
Ngay từ khi chưa nhập học cậu ấy đã được các thư viện lớn chú ý đến rồi
Cha của cậu vốn là một hào thân nông thôn, vì say mê Nho học nên đã tự xây một học viện nhỏ tại chỗ, để những đứa trẻ trong xóm có nơi học tập
Trương Vô Ngôn từ nhỏ đã thông minh, lại có tạo nghệ cực sâu về Nho học
Chỉ mới bảy tuổi cậu ấy đã có chút danh tiếng ở nông thôn, các học viện lớn đều cực kỳ chú ý đến cậu ấy
Sau đó, cậu bái nhập Tử Cống Thư Viện, được viện trưởng Đông Phương Vệ Lê thu làm thân truyền đệ tử, có thể nói là một bước lên trời
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Và cậu ấy cũng không phụ lòng ai cả, năm 11 tuổi đã thành công nhập mực, cuối tháng trước viện trưởng Tử Cống Thư Viện đã đích thân đề tự cho Trương Vô Ngôn tại điển lễ tế Lỗ, khen ngợi cậu ấy là “mới như nước mùa xuân, người như thu sương”
"Vì tuổi còn quá nhỏ nên lần này cậu ấy phải cùng Từ Tống ca ca, lấy thân phận kẻ sĩ tham gia buổi tiệc trà giao hữu của năm viện lần này
"Trương Vô Ngôn
Cái tên này thật không tệ, Vô Ngôn một mình trên lầu tây, trăng như lưỡi câu, tịch mịch ngô đồng sâu trong sân khóa kín thu
Từ Tống theo bản năng lẩm bẩm
"Từ Tống ca ca, huynh giỏi quá đi, so với hắn, vẫn còn kém xa
Nói rồi, Mặc Dao lại xích lại gần Từ Tống, hai người dính lấy nhau không rời
"Dao Nhi, em nhẹ thôi, ta lại có chạy đi đâu..
Trong lúc hai người vui cười đùa giỡn, Trương Vô Ngôn đã bắt đầu cầm bút làm thơ trên bàn sách, chỉ một thoáng một bài thơ đã xuất hiện trên giấy: “Một cây hoa hồng ngạo nghễ vươn nhánh, chưa sợ gió sương vẫn là si
Như cùng đào lý cùng nhau nở rộ, sao để thi ca đều là thơ
Tuổi nhỏ đã có chí lớn, tươi trẻ chẳng chút muộn phiền
Đừng đợi thời gian qua hết, lại hối hả níu giữ ngày tàn
Bút vừa dừng, thơ đã thành, ngay sau đó trên bia khuất thánh xuất hiện một đạo kim quang mờ ảo, chiếu lên trang giấy, sau đó trên giấy xuất hiện thêm hai hàng chữ vàng nhạt, đánh giá bài thơ này "trung phẩm"
"Chỉ là trung phẩm thôi sao
Vô Ngôn sư đệ chỉ dùng chưa đến nửa khắc đã viết xong bài thơ, vậy mà chỉ được đánh giá trung phẩm
Đoan Mộc Kình Thương hơi sững sờ, anh thấy bài thơ này của Trương Vô Ngôn đã là rất tốt rồi, không chỉ viết ra vẻ đẹp cao ngạo của hoa mai, chí khí ngông nghênh, mà còn biểu đạt ý nghĩa thanh xuân ngắn ngủi cùng trân quý thời gian, lại dùng từ chuẩn xác, đối câu tinh tế, sao chỉ đáng trung phẩm
Trương Vô Ngôn cũng có vẻ không hiểu trước đánh giá như vậy, ngay giây sau, hai chữ vàng lại biến thành một bài thơ tuyệt diệu, hiện lên trên trang giấy trắng
Bài thơ chính là « Bốc toán tử - vịnh mai » mà Từ Tống đã đọc thuộc lòng hôm qua, sau đó bốn chữ nữa xuất hiện trên giấy: "Đây là thượng phẩm
Trương Vô Ngôn cẩn thận đọc một lượt, khi đọc đến câu "thưa thớt thành bùn ép làm bụi, chỉ có hương như cũ", toàn thân cậu ấy run lên, trong lòng sinh ra một cảm xúc khó tả
"Hay một câu “thưa thớt thành bùn ép làm bụi”
Đoan Mộc Kình Thương vỗ tay cười lớn: "Xem ra Vô Ngôn sư đệ thua cũng không oan
Trương Vô Ngôn nghe lời bình của Đoan Mộc Kình Thương, lại thấy trên trang giấy câu "Đây là thượng phẩm", xem như đã hoàn toàn phục, thơ của mình so với bài này, chênh lệch quá lớn, khiến cậu cảm thấy như một bà lão đang trêu đùa trẻ con vậy, mình quả thực viết không bằng người ta
Sau đó, chữ vàng trên trang giấy biến mất, hóa thành kim quang ngưng tụ lại một lần nữa, hình thành hai chữ lơ lửng giữa không trung "Tiếp tục"
Thấy vậy, Trương Vô Ngôn chắp tay bái hai chữ giữa không trung, rồi lại cầm bút, chuẩn bị cho đề tiếp theo, lần này là viết "tương tư"
Cứ như vậy, lại nửa khắc trôi qua, một bài thơ tương tư nữa lại xuất hiện trên giấy: "Phi hồng đưa tình ý, trăng tỏ gửi tương tư, xuân nước chiếu hoa lê, bút vẽ viết tâm tư
Thâm tình giấu đậu đỏ, xuân ý tràn cành biếc, nguyện quân hiểu lòng ta, tương tư như nước chảy
Thơ vừa thành, kim quang lại biến thành đánh giá, quả nhiên, lại là hai chữ "trung phẩm".....