Chương 85 tự mình khảo hạch Trời còn chưa sáng, ở khu vực trước cửa chính trừ tà sư công quán trên quảng trường đã thấy bóng người qua lại
Hơn nửa số thiếu niên dưới 20 tuổi ở huyện Du Lâm đều đến đây, trong đó còn có không ít tốp ba tốp năm các thiếu nữ độ tuổi trăng tròn
Bọn họ đều đến công quán trừ tà sư chờ đợi để được khảo hạch, hy vọng có thể thông qua công quán trừ tà sư mà thoát khỏi giai cấp hiện tại của mình, làm vẻ vang gia tộc, rạng danh tổ tông
Cánh cửa lớn của công quán trừ tà sư từ bên trong mở ra, 28 học viên nối đuôi nhau bước ra, xếp thành hai hàng trái phải
Tô Đình Dục cũng ở trong số đó
Tám vị nhất phẩm trừ tà sư đi ra từ bên trong, đứng thành một hàng trên cầu thang ngay cửa công quán
Một bầu không khí nghiêm túc trang trọng lan tỏa ra từ khu vực cửa công quán trừ tà sư
Trên quảng trường nhanh chóng trở nên yên tĩnh, không một ai nói chuyện
Các thiếu niên, tràn đầy tự tin ngẩng cao đầu ưỡn ngực, chờ đợi được xem xét
Đứng ở hàng đầu là những hậu duệ của tứ đại gia tộc, cùng với các môn khách từ mười hai thế lực khác nhau, và những công tử thiếu gia của các gia tộc lớn nhỏ trong thành
Sáu chuẩn võ giả xuất thân bình dân có vẻ hơi căng thẳng, đứng riêng một chỗ, so với các nhà tử đệ ăn mặc gấm vóc, thoải mái ung dung, thì rõ ràng có sự khác biệt
Ở trung tâm hai nhóm người này, là Nghiêm Huống Sinh, người được hô hào nhiều nhất và được công nhận là có hy vọng đe dọa đến vị trí thủ tịch công quán trừ tà sư Nh·iếp Hải, và Dư Hữu Thiên xuất thân thần bí
Ngày khảo hạch, Nghiêm Huống Sinh không còn dám khoe khoang, vác kiếm gỗ đào, đứng ở phía trước mọi người, thái độ cao ngạo lạnh lùng, khiến xung quanh hắn không có ai dám đến gần trong vòng hai mét, khí tràng cực mạnh
Dư Hữu Thiên mặc đồ đen từ trên xuống dưới, không nhìn rõ mặt hắn
Trong đám người còn có một trường hợp đặc biệt
Trần Sương, con gái của Trần Bộ Đầu Vệ Bộ Doanh, mặc một thân trang phục màu đỏ
Nghe nói cô 18 tuổi xuân xanh, đi theo cha luyện võ nhiều năm, đã đột phá Đại Thành, sắp nhập phẩm
Chỉ là Trần Bộ Đầu không muốn con gái gia nhập Vệ Bộ Doanh, mà càng mong con gái vào được công quán trừ tà sư
Trong đám thiếu nữ đông đảo, Trần Sương giống như vầng trăng sáng, thu hút gần như toàn bộ ánh nhìn của mọi người, mức độ chú ý không kém gì Nghiêm Huống Sinh và Dư Hữu Thiên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trời còn chưa sáng hẳn, vẫn có người từ hai phía đông tây tiếp tục đến
"A, đông người thật đấy
Lăng Nhất Bác cùng Lăng Tử Dương cùng nhau chạy đến quảng trường thì đã thấy có hơn nghìn người đang chen chúc, ngay cả chỗ đặt chân cũng khó tìm, hai người chỉ có thể đứng ở hàng cuối cùng
Lại đợi thêm một lát nữa
Một vầng hào quang trắng bạc xuất hiện ở chân trời
“Phong tỏa đường phố!” Một vị lão sư lớn tiếng quát
Hai đội thành vệ quân nhanh chóng phong tỏa hai đầu đường phố, không cho phép ai đi vào nữa
Những thiếu niên vì lý do nào đó chậm chân một bước đều bị ngăn ở bên ngoài, mặt mày tái mét
Không ai thương cảm bọn họ
Mọi người tập trung hết vào cửa công quán trừ tà sư
Ngay lúc này
Một tấm rèm đen từ bên trong công quán trừ tà sư bay lượn ra, bao phủ cả bầu trời phía trên quảng trường
Đất trời tối sầm lại
Lăng Tử Dương mắt tinh, lập tức nhận ra nguồn gốc của tấm rèm
Lăng Nhất Bác cũng nhìn ra điều bất thường, không kìm được mà thốt lên: “Đây chẳng phải là của Lâm đại nhân...” Nói được nửa câu thì giọng của hắn không còn tiếp tục
Lăng Tử Dương có thể thấy Nhất Bác liên tục há miệng, nhưng lại không phát ra tiếng nào, vô cùng kỳ quái
Người xung quanh cũng đều đang ngẩng đầu kinh hô cái gì đó, nhưng lại không có bất kỳ âm thanh nào lọt vào tai
Quảng trường chìm trong sự tĩnh mịch quỷ dị
Khi mọi người phát giác ra thì không ít người đã lộ vẻ hoảng sợ
Ngay lúc này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tấm rèm đen bao phủ quảng trường hoàn toàn phong tỏa cả hai khu phố
Đám thành vệ quân biến mất khỏi tầm mắt của mọi người; Tiếp theo là đám người ở cửa công quán trừ tà sư
Các học viên, lão sư toàn bộ biến mất, bao gồm cả công quán trừ tà sư
Ánh sáng nhanh chóng biến mất
Tất cả mọi người đều bị bao phủ trong tấm rèm đen, bị giam trong một không gian tăm tối
Đưa tay lên cũng không nhìn thấy các ngón tay
Lăng Tử Dương vận Thuần Dương chi lực, cũng không thể phá vỡ được màn đêm đen kịt mà nhìn rõ sự vật xung quanh
Điều kỳ quái hơn là, bản thân và Lăng Nhất Bác rõ ràng đang đứng cạnh nhau, nhưng lúc này, dường như đã mất đi bóng dáng của người bên cạnh, trong không gian tăm tối chỉ còn lại một mình mình
"Khảo hạch, bắt đầu ngay bây giờ sao
Lăng Tử Dương không hề hoảng loạn
Hắn biết đây là pháp trận của Lâm Cung Phụng
Mặc dù chưa từng đích thân trải qua, nhưng quả nhiên trừ tà sư tam phẩm thủ đoạn kinh người, có thể tạo ra không gian tăm tối bốn bề không người trong nháy mắt
“Lợi hại.” Lăng Tử Dương giữ nguyên tâm thế, lấy bất biến ứng vạn biến
Trong bóng tối, những học viên khác hoàn toàn không thể giữ được bình tĩnh
Nhất là những cô gái nhát gan, khi đối mặt với biến cố bất ngờ đã lập tức tái mặt hét lên..
Nhưng những âm thanh này hoàn toàn không thể truyền ra
Muốn kéo đồng đội nhưng lại phát hiện không chạm vào được ai..
Trực tiếp sụp đổ
Loạng choạng ngã xuống đất..
Bất tỉnh
Những chàng trai bình thường có gan lớn hơn nhiều so với các cô gái, khi đối mặt với biến cố thì nhanh chóng hiểu rằng đây là cuộc khảo hạch của công quán trừ tà sư, nên đứng vững tại chỗ, im lặng chờ xem diễn biến
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng mà
Cuộc khảo hạch của Lâm Cung Phụng hiển nhiên không chỉ dừng lại ở bóng tối
Trời đất bị phong tỏa, âm thanh bị ngăn cách, trong không gian tối tăm, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống
Từng tiếng thì thầm như có như không của tà linh trở nên rõ ràng hơn, kết hợp với trải nghiệm nhiệt độ không ngừng giảm xuống, lập tức đánh thức nỗi sợ hãi tột cùng đối với tà linh trong lòng nhiều người
Những thiếu niên có tinh thần ý chí không đủ vững vàng, kêu cứu mà không được đáp lại, lần lượt bị dọa ngất xỉu
Ở công quán trừ tà sư
Trong mắt đám trừ tà sư lão sư và các học viên, quảng trường bên ngoài hoàn toàn không có sự thay đổi nào
Không có rèm đen, không có tối tăm mù mịt
Hơn nghìn thiếu niên bỗng chốc hóa thành tượng đá, đứng yên bất động tại chỗ
Chỉ mới vài hơi thở..
đã có người bắt đầu ngã xuống
Cảnh tượng này khiến cho Tô Đình Dục và Nh·iếp Hải cùng những học viên khác, những người đã sớm có chuẩn bị tinh thần, đều kinh ngạc không thôi
“Khảo hạch bắt đầu rồi sao?” “Chuyện là khi nào?” Bọn họ hoàn toàn không cảm nhận được gì
Cũng không thấy mấy vị lão sư ra tay
Tám vị trừ tà sư nhất phẩm đứng trên bậc thang nhìn nhau cười, nói: “Du Lâm huyện của chúng ta lần này có mấy mầm non có tố chất không tệ, cung phụng đại nhân vô cùng coi trọng cuộc khảo hạch này!” “Cung phụng đại nhân cũng là hôm qua, thay đổi toàn bộ sự sắp xếp ban đầu của chúng ta, quyết định đích thân phụ trách cuộc khảo hạch năm nay..
Những người này được cung phụng đại nhân tự mình dẫn dắt nhập môn thì thành tựu sau này thật khó lường.” "Không sai
Đám học viên của công quán trừ tà sư bừng tỉnh hiểu ra
Trong chốc lát ngắn ngủi, trên quảng trường liên tục vang lên tiếng ngã xuống đất
Chỉ thấy chưa đầy mười hơi thở, hơn nghìn người đã đổ gục hơn phân nửa, như những cây lúa mạch bị gặt ngã rạp
Những thiếu niên tinh thần không đủ mạnh mẽ, ý chí không đủ kiên định đã nhanh chóng mất đi tư cách
Số người vẫn còn đứng trên quảng trường chỉ còn lại hơn 200 người
Những người này vẫn chưa tỉnh lại, không hề nhúc nhích
Cuộc khảo hạch vẫn tiếp diễn
Nh·iếp Hải không khỏi chú ý đến hai người đang đứng gần bậc thang nhất
Nghiêm Huống Sinh và Dư Hữu Thiên
Tình huống của hai người khác hẳn so với những người còn lại
Những người khác dù đứng tại chỗ, ít nhiều vẫn có vẻ căng cứng, tư thế đề phòng nắm tay vô cùng rõ ràng
Hai người này vô cùng bình tĩnh, vẫn giữ tư thế khoanh tay đứng yên, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi bên ngoài
“Tô sư muội..
Cô đang nhìn gì vậy?” Nh·iếp Hải đang muốn tìm người trò chuyện thì vừa nghiêng đầu liền thấy Tô Đình Dục đang chăm chú nhìn về phía đông khá xa của quảng trường.