Chương 273: Cải trang vi hành Lão ăn mày kiến thức rộng rãi, bí kíp võ công coi như rau cải trắng mà bán, trên đời này chắc chắn có võ công mà hắn không biết, nhưng nhìn biểu hiện hời hợt vừa rồi của hắn, thì cổ thuật hắn hẳn là biết
Có thể là lão ăn mày không muốn dạy hắn, hắn cũng không thể ép buộc
Hiện tại, những thứ bên trong phong thư này quan trọng hơn việc học cổ thuật
Nội dung trong thư hắn đã xem qua, đó là những vụ án tồn đọng gần một năm ở huyện nha, mỗi vụ đều có chân tướng, hung thủ là ai, ở đâu, thậm chí động cơ giết người cũng được phân tích rất kỹ
Thảo nào Tô Mị nói hắn không biết lai lịch của nàng, nàng có thể tùy ý điều tra những thứ này, năng lượng ở kinh thành quả thực khó lường
Đường Ninh không thể trực tiếp giao những thứ này cho nhạc phụ đại nhân, vì không có lý do hợp lý, cũng không thể nói là Tô Mị đưa cho hắn, bán đứng đồng đội là không thể
Dù Tô Mị là thân phận gì, thì cũng không ảnh hưởng đến mối quan hệ bạn giường đơn thuần của bọn họ
Mấy tập hồ sơ vụ án cộng lại đầy một rương, Đường Ninh sai Bành Sâm phái hai nha dịch đến chuyển tất cả hồ sơ đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không biết có phải Triệu huyện thừa cố tình làm hay không, mà các hồ sơ này bị đảo lộn trình tự, chỉ riêng việc phân loại lại chúng đã là một việc khó khăn rồi, Đường Ninh dặn bọn họ trước khi chuyển đi phải gom hồ sơ từng vụ lại với nhau
Sau đó thì với hắn lại đơn giản hơn nhiều
Dù sao, khi đã biết kết quả rồi, thì việc liên kết với quá trình dễ hơn nhiều so với việc dựa trên quá trình mà suy đoán kết quả
Đường Ninh mất hai canh giờ, sắp xếp tất cả vụ án theo một mạch lạc đáng tin, đi theo những manh mối có vẻ không liên quan, lại có thể tìm ra kết quả bất ngờ
Tiểu Tiểu gõ cửa bước vào, nói: “Ca ca, ăn cơm thôi.” Đường Ninh nhìn nàng, nghĩ ngợi rồi nói: “Tiểu Tiểu, em qua đây, ca ca có chuyện muốn nói…”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ăn cơm xong, Đường Ninh đi dạo trong sân tiêu cơm, Tiểu Tiểu đi đến chỗ lão ăn mày, nói: “Sư phụ, con muốn học cổ thuật.” “Cổ thuật à…” Lão ăn mày nghĩ nghĩ, nói: “Con gái cả ngày cứ dính với mấy con sâu độc đó thì không tốt, nhưng mà…cổ thuật cũng không có gì xấu khi học, nước Lương đã vong lâu như vậy, mà giáo Vạn Cổ còn có đệ tử ở đây, phải cẩn thận.” Hắn tự lẩm bẩm vài câu rồi gật đầu nói: “Ngày mai sư phụ sẽ dạy con.” Đường Ninh xếp tất cả hồ sơ lại vào rương, lão ăn mày đi đến, nói: “Lại cho lão phu một vò rượu.” Đường Ninh không ngẩng đầu lên nói: “Không có.” “Hết rồi!” Lão ăn mày kinh hãi: “Không phải còn mấy chục chum sao?” Đường Ninh liếc hắn một cái, nói: “Ngươi cũng có thể không biết cổ thuật, rượu của ta vì sao lại không thể không có?” Tuy võ công lão ăn mày rất cao, nhưng có một chuyện hắn cần phải hiểu rõ
Hắn coi mạng sống là rượu ngon của hắn, đệ tử bảo bối cũng là của hắn, ăn cơm của hắn, uống rượu của hắn, lừa gạt muội muội của hắn, kết quả mỗi lần có chuyện tìm đến hắn, hắn không giả ngơ thì từ chối, người không thể như vậy được
Lão ăn mày cười nói: “Không phải chỉ là cổ thuật thôi sao, dễ thương lượng, dễ thương lượng, ngươi cứ lấy rượu ra trước đi…” ..
Tại huyện nha Bình An, Chung Minh Lễ nhìn Đường Ninh, kinh ngạc nói: “Nhanh vậy sao?” Đường Ninh gật đầu nói: “Đêm qua xem hết hồ sơ, tìm ra vài điểm đáng ngờ, theo các điểm này mà điều tra, có thể sẽ phát hiện được gì đó.” Chung Minh Lễ cẩn thận xem trang giấy mà Đường Ninh đưa cho, lắc đầu, nói: “Những cái này chỉ là suy đoán của ngươi, không thể làm bằng chứng được, nhất định phải dựa theo cái này mà điều tra thì có vẻ gượng ép quá, hơn nữa còn hơi khó tin.” Đường Ninh cười, nói: “Nếu ta đã loại bỏ tất cả khả năng, thì dù điều còn lại có khó tin đến đâu thì đó vẫn là sự thật.” Hắn đứng trên góc nhìn của Thượng đế để xem xét vấn đề, vì dù sao hắn đều rõ mọi tình tiết vụ án, biết cả hung thủ là ai, có điều, những lời này hắn không thể nói rõ cho nhạc phụ được, mà phải để tự ông đi điều tra
Trong mấy vụ án này, có hai vụ là vụ thảm án diệt môn, một trong số đó còn liên quan đến hơn hai mươi cái mạng người, từng gây ra chấn động lớn ở kinh sư, nếu phá được các vụ này, đó sẽ là một chiến tích lớn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chung Minh Lễ gật đầu, nói: “Ta sẽ cho Bành Sâm bí mật điều tra.” Đường Ninh nghĩ ngợi, lại nói: “Còn một thứ này nữa, nhạc phụ xem qua một chút đi.” Hắn đặt một trang giấy lên bàn rồi chậm rãi đi ra ngoài
Chung Minh Lễ cầm tờ giấy lên, nhìn vào, cảm thấy có chút run sợ
Trên tờ giấy viết chứng cứ Triệu huyện thừa nhận hối lộ, làm việc thiên tư trái pháp luật, dù chỉ là lời nói từ một phía, nhưng cứ theo những manh mối kia, thì cũng không khó để xác nhận
Chỉ là, Triệu huyện thừa nếu đã dám nhận thì có nghĩa hắn đã làm bí mật, tờ giấy này, lại do Đường Ninh lấy ở đâu ra
Về những chuyện xảy ra với Đường Ninh, hắn đã không muốn truy nguyên nữa
Hắn suy nghĩ một chút rồi đi ra bên ngoài, nói: “Đi huyện thừa nha.” Huyện thừa nha, hậu nha
Triệu huyện thừa và Trịnh huyện úy đang nhàn nhã đánh cờ, Trịnh huyện úy cười nói: “Đại nhân chiêu này thật cao, mấy vụ án kia, Chung huyện lệnh đừng hòng phá được vụ nào, đến lúc đó trên sổ sách của Hình bộ sẽ có cái để mà viết, năm đầu nhậm chức Chung huyện lệnh không qua được khảo hạch, lúc đó, xem hắn còn mặt mũi nào ở trong huyện nha này nữa.” Triệu huyện thừa thong thả đánh cờ, nói: “Chung Minh Lễ muốn quyền, bản quan cứ cho hắn quyền, tự hắn không có bản lĩnh nắm giữ được thì cũng không thể trách ta.” Hắn búng một con cờ, vừa mới đặt xuống, thì đã có nha sai đến báo, Chung huyện lệnh đến, đang đợi ở tiền nha
“Bây giờ mới biết tìm bản quan?” Triệu huyện thừa không ngẩng đầu, nói: “Nói là bản quan không khỏe, không gặp.” Không lâu sau, nha dịch kia đã đi đến tiền nha, cúi người nói: “Huyện lệnh đại nhân, Triệu huyện thừa nói hắn không khỏe…” Chung Minh Lễ nhìn về phía hậu nha một chút rồi nói: “Đã vậy, thì cứ để Triệu đại nhân nghỉ ngơi cho tốt vậy.” Chứng cứ tham ô của Triệu huyện thừa, là Tô Mị tiện tay nhét vào phong thư, coi như quà bù thêm cho mấy vụ án kia, chỉ cần tờ giấy này thôi đã đủ để kéo hắn xuống khỏi chức huyện thừa rồi
Các vụ án này rối ren nhiều chỗ, vì muốn đảm bảo an toàn, Đường Ninh xin nghỉ ba ngày ở Hàn Lâm viện, Bành Sâm luôn có thể báo cáo tiến độ các vụ án với hắn
Tại Hàn Lâm viện, Triệu Mạn lại một lần từ nơi nào đó trị phòng đi đến, tùy tiện bắt một người lại hỏi: “Đường Ninh đâu?” Người kia vội cẩn thận trả lời: “Bẩm công chúa, Đường tu soạn bị bệnh, đang nghỉ ngơi ở nhà, mấy ngày nay không đến viện.” “Bị bệnh à…” Triệu Mạn có chút thất vọng, rồi rời khỏi Hàn Lâm viện, không mục đích mà đi trong cung, chẳng bao lâu thì đi tới trước một điện
Thấy Trần Hoàng đi từ trong điện ra, nàng giật mình hỏi: “Phụ hoàng hôm nay lại xuất cung sao?” Trần Hoàng gật đầu, từ lần trước đi đến Hàn Lâm viện, ông nảy sinh hứng thú với các nha môn trong kinh, tận mắt đi xem một lần thì có thể phát hiện được nhiều chuyện mà trong cung không nhìn thấy được
Triệu Mạn nhìn ông rồi nài nỉ nói: “Phụ hoàng, lần này mang theo con đi cùng có được không, lâu lắm rồi con chưa ra khỏi cung.” Trần Hoàng nhìn nàng, nói: “Phụ hoàng không phải đi du ngoạn, Mạn nhi ngoan ngoãn ở lại trong cung, không được nháo.” “Con không có nháo…” Trần Hoàng lắc đầu, nói: “Ngươi còn chưa xuất giá mà tùy tiện xuất cung thì không ra gì cả, nhỡ có ngự sử nào nhìn thấy thì…” “Đúng đúng đúng, phụ hoàng nói đều đúng!” Triệu Mạn nhìn ông, nháy mắt, nói: “Nhưng chẳng lẽ con không thể làm cho bọn họ không thấy sao, mà với lại, phụ hoàng ra cung thì cũng không thể cứ mặc bộ đồ này mãi được, người ta nhìn từ xa đã chuẩn bị trước rồi, phụ hoàng nên đổi một bộ quần áo bình thường mới phải, như vậy mới gọi là cải trang xuất cung…” Trần Hoàng nghĩ ngợi, cảm thấy nàng nói có lý, gật đầu, nhìn nàng, nói: “Trẫm chỉ đồng ý với con lần này thôi, lần sau không được nháo nữa.” “A a a, phụ hoàng là tốt nhất!”… Trên đường phố phồn hoa của kinh thành, một công tử trẻ tuổi tay cầm quạt xếp, hết nhìn đông lại ngó tây, mắt tràn đầy vẻ tinh ranh
Một nam tử mập mạp nhìn một nam tử trung niên, cung kính hỏi: “Lão gia, chúng ta đi đâu ạ?” Nam tử trung niên suy nghĩ một chút, rồi nói: “Đi đến Bình An huyện nha trước đã.”