Thọ An Bá rốt cuộc là huân quý trong kinh thành, tước vị nói bỏ là bỏ, trong mắt người dân thường, chuyện này chẳng khác nào việc huyện lệnh Bình An không sợ cường quyền, vì dân làm chủ, còn đương kim thiên tử thì anh minh thần võ, nhìn thấu mọi chuyện
Nhưng trong mắt các huân quý khác, việc này chẳng khác nào một trận địa chấn
Sở dĩ gọi là huân quý, ngoài cái danh có thể dọa người, còn có những đặc quyền mà người thường không thể có được
Lấy Tiêu Giác làm ví dụ, dù hắn không tham gia khoa cử, vẫn có thể tùy tiện xin một chân quan thực thụ trong cung
Lưu Tuấn, Hoàng Dục Long nếu muốn cũng có thể dễ dàng bước vào con đường quan lộ
Tất cả đặc quyền này đều xuất phát từ thân phận huân quý của bọn họ
Chỉ cần không mắc tội lớn, thân phận này vẫn sẽ an ổn
Cái gọi là tội lớn ở đây chỉ là những chuyện như kết bè phái mưu phản, dấy binh tạo phản, còn mạng sống của vài ba người dân thường thì với họ vẫn còn xa mới được xem là tội nặng
Vậy mà Thọ An Bá vốn vì cái tội này mà bị lột sạch tước vị, trực tiếp bị đá khỏi hàng ngũ quyền quý
Các quyền quý khác trong kinh lập tức cảnh giác, không ai muốn mình là Thọ An Bá thứ hai
Thánh ý khó dò, không ai dám dò xét ranh giới cuối cùng của hoàng đế bệ hạ, chỉ có thể quản thúc gia môn của mình, trong khoảng thời gian này nên sống khiêm tốn, tuyệt đối đừng đụng vào chuyện xui xẻo trong thời khắc quan trọng
Đường Ninh chỉ là một Hàn Lâm lục phẩm, không có chút quan hệ nào với quyền quý, Thọ An Bá ngã ngựa chẳng có chút lợi lộc gì cho hắn..
nói đúng ra thì vẫn có một chút
Hắn lại nhận được quà của Khang Vương
Lúc nhận quà hắn mới biết Thọ An Bá vốn là người ủng hộ đắc lực của Đoan Vương
Lần này, vô hình trung hắn lại dâng cho Khang Vương một món quà không nhỏ
Mấy tháng qua vận thế của Khang Vương có thể nói là nghịch thiên
Đoan Vương liên tiếp gặp khó, trong triều càng tỏ ra điệu thấp
Ngược lại, thế lực Khang Vương rốt cuộc cũng ngóc đầu lên, hơn hẳn phe Đoan Vương một bậc
Điều khiến Đường Ninh tiếc nuối là, quà Khang Vương tặng mỗi lần lại càng nhẹ hơn
Cứ theo đà này thì cho dù có tặng thêm mười tám lần nữa cũng không bằng một lần trước đây
Ý nghĩ dựa vào quà cáp để phát tài của hắn không có khả năng thực hiện được, vẫn phải đi con đường chính đạo, cùng Đường yêu tinh vùi đầu gian khổ làm ăn, dựa vào cố gắng của bản thân mà phát tài
Đường yêu tinh dạo này rất chăm chỉ
Đôi khi cả ngày Đường Ninh không gặp được nàng
Từ khi Đường tài chủ đến kinh sư, nàng như bị kích thích, một lòng chỉ muốn phát triển sự nghiệp, thức tỉnh hoàn toàn thuộc tính nữ cường nhân
Một bút không viết được hai chữ Đường, giá trị của nàng tăng lên thì thân gia của Đường Ninh cũng sẽ tăng theo
Đường Ninh không có thời gian và sức lực quản lý chuyện làm ăn, Tiểu Ý cũng không hiểu cũng không hứng thú, Tiểu Như mở một cửa tiệm nhỏ thì được, chứ để nàng quản lý công việc làm ăn lớn như vậy nhất định sẽ tay chân luống cuống
Cũng may còn có Đường Yêu Yêu, có thể cho Đường Ninh an tâm làm một người vung tay chưởng quỹ
Điều duy nhất khiến hắn có chút bận tâm là mối quan hệ giữa hai nhà bây giờ trong việc làm ăn đã rất chặt chẽ, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, không còn phân biệt, lâu dần sợ là sẽ không thể tách rời được
Nhưng với mối quan hệ giữa nàng và Tiểu Ý, cả đời này chắc hẳn sẽ không tách ra, cũng không cần quá để ý
Hắn xin nghỉ bệnh ba ngày, dành hai ngày chơi với Tiểu Như và Tiểu Ý rồi lại trở về Hàn Lâm Viện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Học sĩ Hàn Lâm thấy hắn liền hỏi: "Đường tu soạn thấy khỏe hơn chút nào chưa
Đường Ninh đứng lên, cười nói: "Đa tạ học sĩ đại nhân quan tâm, hạ quan đã khỏe hơn nhiều
Chu học sĩ nói: "Đường tu soạn là trụ cột của quốc gia, cần phải coi trọng sức khỏe, nếu như còn chưa khỏe thì bản quan có thể cho ngươi nghỉ thêm vài ngày nữa..
Dù sao hắn cũng không muốn mỗi ngày phải ngồi chán nản ở đây, nhưng không thể dùng chung một lý do đến hai lần được, Đường Ninh vẫn từ chối nhã nhặn đề nghị của Chu học sĩ
Hắn mở một quyển sách ra đọc, chưa đọc được mấy trang, bỗng có một làn gió thơm bay tới
Hương liệu này, chỉ có Anh Anh công chúa thích
Triệu Mạn nhảy nhót chạy tới, hỏi: "Bệnh của ngươi đỡ rồi à
Đường Ninh ngẩng đầu lên nói: "Làm phiền công chúa quan tâm, bệnh của ta đã khỏi rồi
"Ta không có quan tâm ngươi nha..
Triệu Mạn ngồi xuống đối diện với hắn, nói: "Bệnh của ngươi khỏi rồi thì có thể cùng ta đánh bài, lần trước ngươi nói mang "Mạt chược" đến đâu rồi
"Không có
Đường Ninh lắc đầu, lần trước hắn căn bản có hứa với nàng
"Vậy lần sau ngươi nhớ mang theo
Triệu Mạn nghĩ một chút rồi nói: "Hay là ngươi cùng ta đánh cờ vây đi, cờ vây trong Hàn Lâm Viện có mà
Đường Ninh đóng sách lại, bất đắc dĩ nói: "Công chúa điện hạ, ta rất bận, ngươi không thể tìm người khác đánh sao
"Bọn họ không dám
Triệu Mạn nhìn hắn, đương nhiên nói: "Trước kia còn có Đường Cảnh ca ca cùng ta đánh, bây giờ ngươi đuổi hắn đi rồi, không ai dám chơi cùng ta, ngươi phải bồi thường cho ta
Bước chân Chu học sĩ vừa vào đến phòng trị bỗng khựng lại, rồi nhanh chóng rút lui
Công chúa chỉ đích danh muốn Đường tu soạn bồi tiếp, hắn tự nhiên không tiện xen vào chuyện này
Chỉ có điều, dù công chúa điện hạ còn chưa xuất giá, nhưng nếu hắn không nhớ nhầm, Đường tu soạn đã kết hôn, chuyện này...chuyện này..
chuyện của hoàng gia, tốt nhất hắn không nên dính vào thì hơn
"Ta không biết đánh cờ vây
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đường Ninh nói thật
Tiểu Ý đã dạy hắn chơi cờ vây, nhưng hắn cũng chỉ là học qua loa, người nào hơi biết cờ vây cũng có thể treo lên đánh hắn, hắn cũng không muốn tự tìm phiền toái cho mình
"Ngươi lừa người
Triệu Mạn nhìn hắn, vẻ mặt không tin: "Bọn họ đều nói ngươi là nhân tài hiếm có, học rộng tài cao, tài hoa hơn người, cầm kỳ thư họa cái gì cũng tinh thông, sao có thể không biết đánh cờ vây
"Học rộng tài cao, tài hoa hơn người..
Đường Ninh nhìn nàng, sau khi ngẩn người ra mới hỏi: "Bọn họ còn nói gì nữa
Triệu Mạn nghĩ một chút rồi nói: "Còn nói ngươi anh tuấn lỗi lạc, phong lưu tiêu sái..
tại sao ta không thấy chỗ nào ngươi phong lưu, chỗ nào ngươi anh tuấn nhỉ
Con bé ngốc này thì biết cái gì chứ, Đường Ninh ném quyển sách qua một bên, hỏi: "Còn gì nữa không
Triệu Mạn không cần nghĩ ngợi nói: "Còn nói ngươi là đồ hoa tâm, trong nhà có hai vị mỹ kiều thê còn chưa đủ, còn hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt đệ nhất mỹ nhân kinh thành, không chỉ vậy, còn có quan hệ mờ ám với mấy cô nương Hồng Tụ các nữa..
Lời đồn đại không thể tin, mấy kẻ ghen ghét bày trò phá đám, bọn chúng cái gì cũng có thể thốt ra miệng
Triệu Mạn nhìn hắn, lải nhải không ngừng: "Ôi, ngươi thật sự đã lừa gạt được đệ nhất mỹ nhân kinh thành à, đệ nhất mỹ nhân kinh thành trông như thế nào, có xinh đẹp không, có xinh đẹp bằng ta không..
Không biết con bé này lấy đâu ra tự tin, một con nhóc Anh Anh Quái lại dám so sánh với loại hồ ly tinh ngàn năm như Tô Mị sao, nếu nó có suy nghĩ so sánh với Tô hồ ly thì đã tan nát cõi lòng rồi
Đường Ninh không muốn nghe nó ồn ào ong ong ong giống như ong mật nữa, nhìn nó, nghĩ nghĩ rồi nói: "Công chúa điện hạ, chúng ta chơi trò chơi có được không
Triệu Mạn lập tức hứng thú: "Trò chơi gì
Đường Ninh nhìn nàng, nói: "Từ bây giờ trở đi, ai nói chuyện trước coi như thua, người thua thì giờ tan tầm, ngay trước mặt mọi người trong Hàn Lâm Viện phải học ba tiếng tiếng chó sủa, ngươi thấy sao
"Cược thì cược, sợ ngươi chắc
Triệu Mạn vừa nói xong thì liền bưng kín miệng của mình
Thế giới rốt cuộc cũng được yên tĩnh, Đường Ninh nhẹ nhàng thở phào, tiếp tục cầm quyển sách ban nãy lên đọc..
Ngự Thư Phòng, Trần Hoàng đặt lá mật thư xuống, thở phào một tiếng
"Tiểu tử này quả nhiên là kỳ tài
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười, nhìn về hướng Hàn Lâm Viện nói: "Giáp Cốc bộ và thuật Hổ bộ có muối sắt, có lương thực, dễ dàng kiềm chế Hoàn Nhan bộ, chúng ta cũng có một nhóm chiến mã tốt nhất, đợi một thời gian là có thể huấn luyện được một đội kỵ binh dũng mãnh, đến lúc đó dù đối đầu trực diện với kỵ binh của chúng cũng không hề kém cạnh..
Ngụy Gian cười cười, nói: "Lão nô chúc mừng bệ hạ..
Trần Hoàng lại cầm lá mật thư lên xem, sau đó nói: "Chỉ là Sở quốc, lại từ đó thu được lợi nhiều hơn a, trẫm cũng không biết nước cờ này, rốt cuộc là đúng hay sai nữa..
Sở quốc, hoàng cung
"Khụ, khụ
Trên giường bệnh, một người đàn ông trung niên ho khan vài tiếng, hồi lâu mới cất tiếng nói khàn khàn: "Tình hình thảo nguyên đã định, chỉ cần nắm chắc được thế cân bằng, trong một thời gian ngắn nữa, thảo nguyên sẽ không còn uy hiếp
Một người mặc trang phục hoa lệ đứng trước giường của hắn nói: "Hoàn Nhan bộ đã bị kiềm chế, từ nay về sau hoàng huynh không cần phải lo lắng về chuyện này nữa
Người kia ngồi xuống, giúp hắn sửa lại chăn, khẽ nói: "Hoàng huynh cứ yên tâm, giờ không giống ngày xưa, Sở quốc chúng ta sớm đã không còn là nước Sở yếu kém mặc người xâm lược
"Nếu như hai nước có thể mãi là láng giềng hữu hảo, không có chiến tranh thì tốt nhất
Người đàn ông trung niên lắc đầu nói: "Trẫm lo lắng chính là, vị láng giềng lòng nghi kỵ quá nặng kia..
Người kia ngồi xuống, giúp hắn chỉnh lại chăn mền, khẽ nói: "Hoàng huynh cứ yên tâm, giờ không giống ngày xưa, Sở quốc ta không còn như trước nữa, không ai có thể dễ dàng bắt nạt.""Nếu như hai nước có thể lâu dài tương giao hòa hảo, không cần đến đao binh thì tất nhiên là tốt nhất
Người đàn ông trung niên lắc đầu, nói: "Ngồi xuống đi, trẫm có chuyện muốn bàn bạc với ngươi..."