"Chương 372: Nguyên lai là ngươi
“Đùng!” Tín Vương đập mạnh một tay xuống bàn, giận dữ nói: “Ngàn phòng vạn phòng, vẫn là không bảo vệ tốt!”
“Thế nào?” Tín Vương liếc nhìn hắn, trong ánh mắt lóe lên vẻ nghi ngờ, hỏi: “Có phải ngươi có chuyện gì giấu ta không?”
“Không có gì.” Tín Vương lắc đầu, nói: “Trong triều xảy ra chút chuyện, ta giờ phải đi xử lý.”
Hắn bước nhanh ra khỏi cửa, có người tiến lên phía trước nói: “Vương gia, thái tử gặp chuyện, sự tình có chút kỳ quặc, có cần để người điều tra thêm không.”
“Học được khổ nhục kế, cũng coi như là học được chút bản lĩnh.” Tín Vương phẩy tay, nói: “Không cần để ý đến hắn, cứ để hắn tự giày vò.”
Hắn nhìn người kia, nói: “Ngươi dẫn người đi tìm quận chúa về, mang cả người bên cạnh nàng về luôn.”
Người kia chắp tay, nói: “Dạ!”
Phủ thái tử
Thái tử Sở quốc đầu quấn băng gạc, nằm trên giường, bên cạnh có thị nữ đang lột nho ướp lạnh, đưa vào miệng hắn
Một người thanh niên từ ngoài cửa bước vào, đi đến trước giường, phẩy tay với hai thị nữ, hai người lập tức đứng dậy hành lễ, chậm rãi lui ra ngoài
Người trẻ tuổi nhìn về phía thái tử, cung kính nói: “Điện hạ, tin tức đã được tung ra, chuyện ngài gặp nạn mọi người đều biết rồi.”
Thái tử nhả hạt nho, hỏi: “Bọn chúng nói thế nào?”
Người trẻ tuổi đáp: “Kế khổ nhục của điện hạ thật là hay, trong kinh thành chỉ có thái tử và Nhiếp Chính Vương, cái nồi đen này, dù Nhiếp Chính Vương không muốn cũng phải mang.”
Thái tử cười lạnh, nói: “Hắn không phải rất có danh vọng sao, ta muốn xem xem hắn giải thích thế nào.”
Người trẻ tuổi cười nói: “Nếu Tín Vương không giải thích, dân chúng sẽ cho rằng hắn ngầm thừa nhận, còn nếu hắn cố giải thích, mọi người cũng sẽ nghĩ hắn càng che càng lộ, bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng, điện hạ lại tự ám sát chính mình…”
Thái tử phất tay, nói: “Được rồi, cho người theo dõi động tĩnh bên ngoài, hễ có tin tức gì, lập tức báo cho ta!”
Sứ giả nước Trần và thảo nguyên đến kinh đô chưa lâu, còn chưa gây đủ bàn tán xôn xao thì đã bị một chuyện che lấp
Xe thái tử gặp nạn trên đường lớn, tử thương vài thị vệ, ngay cả thái tử cũng bị thương nhẹ
Có thể nói đây là đại án nhất trong kinh thành những năm gần đây, đương kim hoàng đế bệnh nặng, thái tử là trữ quân, người kế vị duy nhất, nếu xảy ra chuyện gì, triều đình sẽ đại loạn, bởi vậy, tin tức vừa lộ ra liền được xem trọng, phủ Kinh Triệu và Hình bộ lập tức vào cuộc điều tra
Phủ Kinh Triệu
Mấy bộ thi thể được bày trong sảnh, đều là các thị vệ tử vong lần này của phủ thái tử, các bộ khoái trong nha môn đã dốc toàn lực
Kinh Triệu phủ doãn thong thả bước chân trong sảnh, nghi ngờ nhìn các thi thể, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ Vương gia định tạo phản?”
Một người vội vã từ ngoài cửa bước vào, nhìn thi thể đầy đất, hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Kinh Triệu phủ doãn nhìn Hình bộ Thượng thư, nói: “Ta còn muốn hỏi ngươi đây, chẳng lẽ là người của Vương gia…”
“Không ai báo cho ta cả, đây cũng không giống thủ đoạn của Vương gia.” Hình bộ Thượng thư lắc đầu, nói: “Ngươi và ta đều rõ, nếu Vương gia có ý, đã sớm có được thiên hạ rồi, cần gì chờ đến hôm nay?”
Kinh Triệu phủ doãn lắc đầu, nói: “Tình hình hiện giờ khác trước đây, trong Thái Y viện có một người bạn tri kỷ của bản quan, hai ngày trước hắn vừa tiết lộ một tin cho ta.”
Hình bộ Thượng thư khẽ động ánh mắt, hỏi: “Tin gì?”
Kinh Triệu phủ doãn tiến lên một bước, đè thấp giọng: “Long thể bệ hạ, e là không qua khỏi năm nay.”
Sắc mặt Hình bộ Thượng thư đột nhiên biến đổi, “Thật chứ?”
Kinh Triệu phủ doãn lắc đầu, đáp: “Nếu không phải bệ hạ dùng vài thuốc hay kéo dài tính mệnh, e là cũng không sống đến bây giờ, mà thuốc thì ba phần độc, những dược hiệu kia qua đi, đến thần tiên cũng khó cứu.”
Hình bộ Thượng thư nhìn ra ngoài cửa, trời trong nắng ấm, nhưng trong mắt hắn lại là một đám mây đen đang kéo đến, càng lúc càng thấp, mãi không tan
Hắn thở dài, nói: “Mưa gió sắp đến, có lẽ sẽ có trời long đất lở, ngươi và ta đến cuối cùng phải tự xử như thế nào đây?”
Kinh Triệu phủ doãn nắm tay nói: “Thảo nguyên có cường địch nhòm ngó, Trần quốc tuy bề ngoài liên minh, nhưng thực chất vẫn đề phòng, Sở quốc gian nan lắm mới đi được đến bước này, cả triều thần, thiên hạ bách tính, lẽ nào trơ mắt nhìn Sở quốc hủy hoại trong chốc lát sao?”
Hình bộ Thượng thư nhìn hắn, hỏi: “Ý của ngươi là?”
“Thái tử không phế, Sở quốc ắt phế!”… “Thiên hạ mà rơi vào tay thái tử, dân chúng còn có ngày sống dễ chịu sao?”
“Những năm này, thái tử gây biết bao chuyện ác, ông trời không có mắt, sao không để thích khách giết hắn đi?”
“Nếu thái tử chết, Tín Vương nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ Sở quốc, Vương gia làm hoàng đế, tốt hơn thái tử gấp mười gấp trăm lần!”
Đường Ninh và Lý Thiên Lan đi trên đường, đã nghe được không biết bao nhiêu lời tương tự
Thái tử Sở quốc trong dân gian sớm đã là kẻ người người oán ghét, những lời nói mang tội đại nghịch bất đạo ở bất kỳ đâu, lại lưu truyền khắp hang cùng ngõ hẻm của Sở quốc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lý Thiên Lan đối với chuyện này có vẻ sớm đã quen, quay đầu, nhìn hắn hỏi: “Vậy nên ngươi đến Sở quốc, thực chất là để ngăn cản chuyện thông gia?”
Đường Ninh nhẹ gật đầu
Lý Thiên Lan nhìn vào mắt hắn, hỏi: “Vậy rốt cuộc ngươi ngăn cản Bình Dương công chúa gả cho thái tử, hay ngăn cản ta đến Trần quốc?”
“Cả hai.” Đường Ninh nghĩ nghĩ, nói: “Thái tử với Đoan Vương Khang Vương đều không phải người tốt, gả cho bọn chúng, cả đời sẽ hỏng.”
Lý Thiên Lan dời mắt, hỏi: “Chỉ bằng một mình ngươi, làm sao ngăn cản?”
Thực tế, trước khi đến Sở quốc, Đường Ninh thật sự cảm thấy ngăn cản thông gia rất khó, nhưng sau khi đến đây chỉ hai ngày, hắn liền ý thức được, chuyện này, dường như còn dễ dàng hơn tưởng tượng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn không trả lời câu hỏi, mà nhìn Lý Thiên Lan, hỏi: “Nếu thái tử thực sự làm hoàng đế, các ngươi sẽ thế nào?”
Lý Thiên Lan dừng bước, không mở miệng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thái tử xem Tín Vương như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, e rằng khi đăng vị, việc đầu tiên là trừ khử bọn họ, Đường Ninh nhìn nàng, nói: “Nếu Sở quốc không còn chống đỡ được, thì ngươi đến Trần quốc đi, tay thái tử có dài, cũng không với tới Trần quốc, ta có thể bảo vệ ngươi.”
Về chuyện giấu người, Đường Ninh cực kỳ có kinh nghiệm, giấu một công chúa cũng là giấu, nhiều thêm một quận chúa cũng thế, không khác biệt lớn
Mà đó cũng chỉ là tình huống xấu nhất, nhỡ Tín Vương nghĩ thông, đăng cao một tiếng gọi, thái tử bị phế, công chúa không cần gả, quận chúa không cần cưới, vậy chuyến du lịch nước ngoài này cũng có thể kết thúc viên mãn
Lý Thiên Lan liếc hắn, nói: “Ngươi cái thứ công phu mèo cào ba chân, lo bảo vệ bản thân mình đi.”
Đường Ninh đang định mở miệng, thì một đội vệ sĩ từ phía sau vội vã chạy đến, đi đến trước mặt Lý Thiên Lan, người cầm đầu khom người nói: “Quận chúa, Vương gia bảo người trở về, có chuyện quan trọng cần bàn.”
Đường Ninh nhìn nàng, nói: “Ngươi về trước đi, hôm khác gặp lại.”
Tên thủ lĩnh liếc nhìn Đường Ninh, nói: “Vương gia nói, mời vị công tử này cùng đến luôn.”..
Đến Tín Vương phủ bái kiến vài lần, đến hôm nay, mới được đi vào bằng cửa chính
Đường Ninh ở phòng khách chờ hồi lâu, uống hai chén trà, mới có hạ nhân đi đến, nói: “Công tử, Vương gia đang chờ người ở thư phòng.”
Đường Ninh đi theo hắn đến ngoài cửa thư phòng, hạ nhân dừng bước lại, khom người nói: “Vương gia ở bên trong.”
Đường Ninh gõ cửa một tiếng rồi bước vào
Trước bàn sách, một bóng lưng đang cắm cúi múa bút, Đường Ninh đi lên trước, chắp tay, nói: “Đường Ninh bái kiến Tín Vương điện hạ.”
Tín Vương quay đầu lại nhìn hắn, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, buột miệng: “Là ngươi, ngươi là Đường Ninh?”
“Nguyên lai là ngươi, ngươi là Tín Vương?” Đường Ninh nhìn trung niên nhân hôm qua cùng Triệu Mạn đi câu cá, cũng kinh ngạc không kém
Tín Vương nhìn hắn, nhíu mày hỏi: “Cô nương đi cùng ngươi hôm qua là ai?”
Không hiểu vì sao, bị Tín Vương nhìn bằng ánh mắt dò xét cùng nghi ngờ này, trong đầu Đường Ninh, tự dưng hiện ra một bóng hình khác
Ánh mắt mà Đường tài chủ vẫn thường dùng để nhìn hắn, với ánh mắt của Tín Vương lúc này không có gì khác biệt
《 PS: Gần đây trạng thái thật không tốt, hôm nay có lẽ chỉ một canh.