Chương 497: Dấu hiệu
“Cái gì thăm nát!”
Tú Nhi chưa nói hết câu, liền bị Đường Yêu Yêu gõ lên đầu một cái
Tú Nhi ôm đầu, ấm ức nhìn Đường Yêu Yêu, nói: “Trên thẻ tre viết như vậy mà.”
Đường Yêu Yêu xua tay, nói: “Ngươi đi tìm Tình Nhi chơi đi, đừng làm phiền ta, để ta một mình yên tĩnh lát.”
Tú Nhi thả ống thăm trong tay xuống, ngồi đối diện nàng, hỏi: “Tiểu thư, sao vậy, hắn lại chọc giận người rồi à.”
Đường Yêu Yêu đáp: “Không có, ta cá cược với hắn thua.”
“Hắn thông minh như vậy, nếu không có nắm chắc phần thắng, sao có thể cược với tiểu thư chứ, đâu phải lần đầu tiên đâu.” Tú Nhi nhìn nàng, bất đắc dĩ nói: “Tiểu thư biết rõ mình sẽ thua, sao còn muốn cược?”
“Ai nói ta biết mình thua?” Đường Yêu Yêu liếc nàng, đứng lên nói: “Ta về phòng đây, ai đến tìm ta đều nói ta không có ở nhà.”
“Vâng.” Tú Nhi khẽ gật đầu, một mình ngồi cạnh bàn đá, ngẩng đầu nhìn những bông tuyết bay lả tả, ung dung thở dài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trên tường vang lên một tiếng động, Đường Ninh phủi tuyết trên người, nhìn Tú Nhi hỏi: “Tiểu thư nhà ngươi có ở đây không?”
Tú Nhi quay sang nhìn hắn, đáp: “Ở trong phòng, tiểu thư đang giận dỗi, công tử tự đi dỗ dành đi.”
Chẳng qua chỉ thua một ván cược, đâu đến mức giận dỗi, Đường Ninh đi về phía phòng Đường Yêu Yêu, đi được nửa đường, bỗng bị Tú Nhi gọi lại
Đường Ninh nhìn nàng: “Còn có chuyện gì?”
Tú Nhi đưa ống thăm đặt trên bàn đá qua, nói: “Đường công tử rút cho một thẻ xăm đi.”
“Xăm gì?” Đường Ninh miệng hỏi vậy thôi, tay thuận tiện rút một que, nhìn hàng chữ trên đó, lẩm bẩm: “Quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu… Đây là xăm thượng thượng đại cát, chẳng lẽ trong ống này đều là xăm tốt hết sao?”
Đây là xăm cầu duyên trong miếu Nguyệt lão, nếu Đường Ninh nhớ không lầm, đây là quẻ xăm số một, số lượng không nhiều quẻ thượng thượng đại cát, theo lời xăm, nghĩa là sắp tới nhân duyên sẽ có đột phá lớn
Trong hơn trăm que xăm, hắn bốc ngay que thứ nhất, không khỏi khiến người ta hoài nghi có phải Tú Nhi dùng để lừa người, kỳ thực trong ống xăm đều là quẻ tốt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Sao có thể!” Tú Nhi liếc xéo hắn, nói: “Những câu xăm này đều do ta tự tay viết lên cả!”
Đường Ninh tiện tay xem thêm vài que, phát hiện nội dung không giống nhau, xem ra vận khí hắn thật sự tốt, bèn đưa lại ống thăm cho nàng, hỏi: “Ý của quẻ xăm này là gần đây ta sẽ có nhân duyên tốt sao?”
Tú Nhi nhìn hắn, đáp: “Theo xăm nói, Đường công tử gần đây sắp kết hôn đấy…”
“Đừng có mà đi học người ta đoán mò.” Đường Ninh lắc đầu nói: “Kết hôn, cùng ai kết hôn, chẳng lẽ với tiểu thư nhà ngươi sao?”
Nhìn Đường Ninh quay người bước vào phòng, Tú Nhi ôm ống thăm, không tin tà mình rút thử một que, khi nhìn thấy câu “Quan quan sư cưu” kia, nàng cũng giật mình đứng lên, kinh ngạc nói: “Ma quái.”
Đường Ninh bước vào phòng Đường Yêu Yêu, lúc này nàng đang ngồi trước bàn vẽ hình đầu heo
Thấy Đường Ninh đến, nàng vò tờ giấy kia thành một cục, hỏi: “Ngươi đến làm gì, có việc à?”
“Chẳng qua là thua một ván cờ thôi mà.” Đường Ninh tiến đến trước mặt nàng, nói: “Đừng giận nữa, hay ván này xem như ta thua?”
Đường Yêu Yêu đập mạnh tay xuống bàn một cái, đáp: “Ta có giận đâu!”
Nghiên mực trên bàn cũng bị chấn động nảy lên, Đường Ninh liếc nhìn nàng, hỏi: “Còn nói không có giận?”
“Ta giận chính ta!” Đường Yêu Yêu gục mặt xuống bàn, đáp: “Ngươi về đi, để ta một mình yên tĩnh một lát.”
Đường Ninh xoay người, vừa đi về phía cửa vừa nói: “Được thôi, vậy phần lẩu thập cẩm của ngươi, ta để Tú Nhi ăn giúp nhé, tiếc ghê mấy loại rau quả tươi mới hôm qua Tiêu Giác mang tới, mùa đông muốn có cũng không dễ, còn cả thịt lão Trịnh mua hôm nay nữa, tươi rói à…”
Còn chưa đi tới cửa, hắn đã nghe thấy một tiếng nuốt nước bọt nho nhỏ không rõ, lẩu thập cẩm là món Đường Yêu Yêu thích nhất, vào đông vì rau quả hiếm, Đường Ninh cũng ít làm, đối với Đường Yêu Yêu đã hai tháng không ăn thì món lẩu thập cẩm này tuyệt đối là một cám dỗ không thể chối từ
Đường Yêu Yêu đứng bật dậy, nói: “Ta đột nhiên nhớ ra có chuyện muốn bàn với Tiểu Ý, cô ta có ở nhà không…”
“Cô ta không có nhà.”
Rõ ràng muốn ăn mà còn bày vẻ ngạo kiều như thế, Đường Ninh ngược lại muốn xem nàng ngạo kiều tới khi nào
“Cô ta không có ở nhà ta cũng muốn ăn!” Đường Yêu Yêu hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nhanh chân bước ra ngoài
Đường Ninh chắp tay sau lưng bước ra khỏi phòng Đường Yêu Yêu, Tú Nhi đang lôi kéo mấy hạ nhân Đường phủ rút xăm
Một nha hoàn rút được một que, nói: “Rút trúng xăm quái gì vậy…”
Một nha hoàn khác vui vẻ nói: “Ta rút trúng thượng xăm!”
Một hạ nhân lắc đầu, nói: “Ta rút trúng hạ hạ xăm, thảo nào dạo này Thúy Hoa cứ lơ ta, xăm này thật là linh.”
Mấy cô nương chính là thích đem nhân duyên ký thác lên mấy thứ hư vô mờ mịt này, Đường Ninh lắc đầu, về lại sân nhỏ của mình, thấy Đường Yêu Yêu và Chung Ý đứng cạnh nhau, ánh mắt nhìn hắn cực kỳ không thiện cảm
Ở một bên, Tú Nhi cầm một que xăm trên tay, lẩm bẩm: “Sao có thể trùng hợp như vậy được, tiểu thư sắp lấy chồng, ta cũng muốn gả, Đường công tử sắp thành thân, đây có phải là một dấu hiệu nào đó, chẳng lẽ…”
Không biết là nghĩ đến cái gì, nàng e thẹn cúi đầu, hai má từ từ ửng đỏ
Một trận tuyết đầu mùa, khiến thời tiết kinh sư lạnh giá hơn vài phần, trời chưa tối hẳn, đường phố đã vắng bóng người
Đường phủ, mặc dù tuyết rơi trong sân, nhưng bên trong phòng, nhờ có lò sưởi nên không cảm nhận được chút lạnh giá nào
Trong đại sảnh trước bàn, Đường Kỳ đứng lên, nâng chén nói: “Từ tiên sinh, ta kính ngài một chén, lần này nếu không có tiên sinh nhắc nhở, e rằng chúng ta lại hao tổn không ít rồi.”
Lần này bởi vì chuyện yến tiệc nhà Lưu phủ, Khang Vương đuổi cùng giết tận bọn họ, chết cắn không tha, Đường gia ban đầu đã chuẩn bị rất nhiều đối sách, chuẩn bị liều một phen cá chết lưới rách với Khang Vương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chính là nhờ nghe lời Từ tiên sinh, bọn họ mới không vội hành động gì cả
Kết quả đúng như dự đoán của Từ tiên sinh, Khang Vương bị cấm túc ba tháng, mấy tên quyền quý dưới trướng Khang Vương, bởi vì xúi giục dân chúng, đều bị bệ hạ tước vị, gia sản sung công, giáng thành dân thường, nếu tính toán kỹ, tổn thất của Khang Vương trong vụ này còn lớn hơn cả bọn họ
Từ tiên sinh chắp tay nói: “Ăn lộc của vua, lo việc quân, Từ mỗ đã phò tá Đoan Vương thì sẽ vì Đoan Vương suy nghĩ mọi việc.”
Đường Kỳ rót đầy rượu lần nữa, uống một hơi cạn sạch, nói: “Một chén này bồi tội vì đã bất kính với tiên sinh trước đây.”
Từ tiên sinh cũng uống cạn một chén, đáp: “Đường đại nhân khách khí quá.”
Đường Kỳ nhìn ông, nói: “Từ tiên sinh mưu trí vô song, sau này còn phải nhờ vào tiên sinh nhiều.”
Từ tiên sinh nói: “Từ mỗ giờ đã đồng tiến thoái, cộng vinh nhục với Đoan Vương điện hạ, sau này nhất định biết gì nói hết không giấu giếm.”
Đoan Vương và Đường gia thoát khỏi được trận nguy cơ này một cách vô hình, Từ tiên sinh lập được công lớn, trong bữa tiệc, người nâng ly mời rượu không ngừng, tiệc tàn hơn nửa, mặt Từ tiên sinh đã đỏ bừng, Đường Kỳ liếc ông một cái, phất tay ra hiệu với một nha hoàn nói: “Đỡ tiên sinh về nghỉ ngơi đi.”
Người trẻ tuổi bên cạnh Từ tiên sinh nhanh chóng đứng lên, đáp: “Để ta đỡ sư phụ về.”
Hắn dìu Từ tiên sinh ra khỏi phòng, đi qua một hành lang, rồi đi qua hai cánh cửa nguyệt nữa, mới tới được một sân trong
Hắn đóng cửa sân lại, đi đến cạnh Từ tiên sinh, hỏi: “Tiên sinh, có cần ta vào lấy áo khoác cho ngài không?”
Men say trên mặt Từ tiên sinh đã biến mất không còn dấu vết, ông hỏi: “Kinh sư có chút hơi lạnh này tính là gì chứ, mười mấy năm qua, ta còn trải qua mấy cái lạnh hơn gấp mấy lần, chẳng qua là ở kinh sư vài năm, mà ngươi cũng đã quen với cuộc sống an nhàn rồi sao?”
Người trẻ tuổi lắc đầu đáp: “Những cơn bão cát nóng rát, rét lạnh, mưa gió kia, theo ta thấy còn dễ chịu và thoải mái hơn cả kinh sư, kinh sư tuy tốt, vật chất phì nhiêu, nhưng lại không biết đến khi nào mới ăn được những loại dưa gang, nho khác lạ ở quê nhà…”
Từ tiên sinh phủi những bông tuyết trên vai, nói: “Nhanh thôi, cũng sắp rồi…”