Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 561: Nhổ tận gốc




Chương 561: Nhổ tận gốc
Thật ra quan viên Lại bộ đối với quan lại địa phương các châu phủ chỉ có quyền giám sát, chứ không có quyền xử trí
Người khảo hạch không đạt yêu cầu, cần phải báo lên Lại bộ, sau đó Lại bộ sẽ quyết định, nên cách chức thì cách chức, nên miễn chức thì miễn chức, đồng thời chỉ giới hạn với quan viên từ ngũ phẩm trở xuống
Từ ngũ phẩm trở lên, bao gồm cả ngũ phẩm, đã được xem là quan viên cao cấp, không phải hoàng đế thì không có quyền xử trí
Đương nhiên, Đường Ninh không nằm trong phạm vi hạn chế này
Thượng Phương Bảo kiếm là thần tử được hoàng đế ban cho quyền lực cao nhất, gặp kiếm như gặp vua, hắn cầm kiếm này chẳng khác nào nắm Trần Hoàng trong tay, muốn gọt ai thì gọt người đó, muốn chặt ai thì chặt người đó, không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm pháp luật nào
Việc Đường Ninh để Trần Chu mang Thượng Phương Bảo kiếm theo người là để khi cần thì có thể tiện sử dụng
"Keng
Trần Chu cung kính đưa kiếm cho Đường Ninh, Đường Ninh tiện tay rút kiếm, phát ra một tiếng vang do kim loại va chạm
Quan viên Ngạc Châu bị lưỡi dao ép xuống đất nghe thấy âm thanh này thì không khỏi run rẩy
"Trước khi rời kinh, bệ hạ ban cho bản quan thanh Thượng Phương Bảo kiếm này, dưới có thể trảm dân đen, trên có thể tru tham quan, ngươi thân là thứ sử Ngạc Châu, ăn bổng lộc của triều đình nhưng lại không vì bách tính làm chủ, không vì triều đình trung thành, tham ô tiền thuế, mưu hại mệnh quan triều đình…" Đường Ninh cầm kiếm, nhìn thứ sử Ngạc Châu, nói: “Chỉ riêng hai tội này thôi, bản quan hiện tại đã có thể chém ngươi!”
Thứ sử Ngạc Châu run rẩy một hồi, run giọng nói: “Ngươi, ngươi không thể giết ta, điều này không phù hợp quy định, ta đã từng đổ máu vì triều đình, ta đã từng lập công cho bệ hạ, ta muốn gặp thừa tướng, ta muốn gặp bệ hạ!” “Mới vừa rồi chính ngươi yêu cầu mà, sao bây giờ lại đổi ý rồi?” Đường Ninh nhìn hắn, lắc đầu nói: “Yên tâm đi, ta đã thử rồi, thanh kiếm này rất sắc bén, đảm bảo một kiếm là có thể chặt đầu xuống, ta nghe người ta nói, chỉ cần vung kiếm đủ nhanh, phạm nhân sẽ không cảm thấy đau đớn, ta lát nữa sẽ cố gắng nhanh hơn một chút…”
Thứ sử Ngạc Châu há hốc miệng, chỉ cảm thấy từng đợt mê muội, dưới áp bức khí thế của Đường Ninh, căn bản không thể thốt lên lời
“Thế nào, lẽ nào Vu đại nhân cảm thấy chặt đầu không được lịch sự?” Đường Ninh liếc mắt nhìn hắn, nhắm mũi kiếm vào lồng ngực hắn, nói: “Nếu không thì đâm từ đây vào thì sao, như vậy thì lịch sự, nhưng chắc là sẽ đau lắm, một lúc sẽ không chết được, cuối cùng muốn chết như thế nào, Vu đại nhân nên suy nghĩ thật kỹ, chúng ta vẫn có thể thương lượng…”
Trán Vu thứ sử toát ra mồ hôi lạnh to như hạt đậu, khi Đường Ninh cầm kiếm lên, giả vờ muốn đâm thì hắn thẳng thắn hai mắt trợn lên, hôn mê bất tỉnh
Đường Ninh lắc đầu, thu kiếm lại, phất tay nói: “Đưa hết đi.” Bên ngoài sảnh, chưởng quỹ Uyên Ương Lâu sắc mặt trắng bệch nhìn các vị quan lớn Ngạc Châu bị áp giải ra ngoài, thân thể không ngừng run rẩy
Đường Ninh đi đến bên cạnh hắn thì dừng bước, hỏi: “Ngươi là chưởng quỹ Uyên Ương Lâu?” Chưởng quỹ kia run lên một tiếng, đáp: “Tiểu, tiểu dân là.”
Đường Ninh nhìn Lưu Đồng, nói: “Đưa hết chưởng quỹ Uyên Ương Lâu, cả tiểu nhị và người hầu, tất cả đưa đi.” Tối nay thịt rượu là do Uyên Ương Lâu cung cấp, không thể nói là bọn họ không có liên quan gì, hắn đã ra tay rồi thì làm cho triệt để, đưa hết bọn chúng về thẩm vấn
Kể từ khi mấy vị quan lớn Ngạc Châu bị áp đi, bên trong Uyên Ương Lâu hoàn toàn náo loạn
“Đã xảy ra chuyện gì vậy, bọn họ là ai?” “Vu thứ sử làm sao vậy, sao lại bị người ta khiêng ra ngoài?” “Trưởng sử biệt giá cũng bị bắt rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Khi thấy những quan viên ngày thường cao cao tại thượng, giờ lại bị áp giải như tù phạm, trong lầu liền xôn xao
“Nghe nói mấy ngày nay có đại quan trong kinh đến tra bọn họ, lẽ nào những chuyện dơ bẩn bọn họ làm trong mấy năm nay đã bị điều tra ra rồi?” “Đáng kiếp, tên họ Vu này, bóc lột thêm lao dịch, bao nhiêu dân thường đã chết trong mỏ, đúng là báo ứng!” “Tên họ Mã cũng không phải tốt lành gì, những thương nhân cống nạp hắn thì được miễn thuế giảm thuế, ai không cống nạp thì hắn sẽ tìm cách gây khó dễ, Triệu viên ngoại làm nghề gỗ ở phía đông thành bị hắn làm cho tan cửa nát nhà rồi…”
Khi Vu thứ sử bị áp tải về phủ thứ sử, người đi đường trên phố đều dừng lại xem, vẻ mặt chấn kinh, buổi tối đường đi vắng người, nhưng khi bọn họ từ Uyên Ương Lâu đến cửa nha môn, những người dân nghe tin tức đã ồ ạt đổ ra đường, chen chúc đông nghịt
Thứ sử, trưởng sử, biệt giá, đều bị bắt hết, chuyện này ở Ngạc Châu đúng là một chuyện động trời
Nha dịch phủ thứ sử đã bị khống chế trước khi Đường Ninh đến, ngoài ra, Đường Ninh còn cho người cầm lệnh bài của Trần Hoàng để điều quân coi giữ ở Ngạc Châu đến
Lệnh bài này có quyền điều động 3000 quân coi giữ, nhưng quân coi giữ Ngạc Châu không đủ 3000 người, nên Đường Ninh chỉ điều động 500 người, nhưng cũng đủ để đối phó bất kỳ tình huống nào
Quân coi giữ vây kín phủ thứ sử, cho dù dân thường không biết nội tình cũng biết rằng đã xảy ra đại sự kinh thiên động địa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đường Ninh đi vào nha môn thứ sử, một tên tướng lĩnh đến trước mặt Đường Ninh, quỳ một chân xuống đất, chắp tay nói: “Giáo úy Đổng Võ, doanh phòng thành Ngạc Châu, tham kiến Đường tướng quân!” Đường Ninh nhận lễ của hắn rồi nói: “Khẩn cấp triệu tập huyện lệnh tất cả các huyện ở Ngạc Châu, mau chóng đến phủ thứ sử.” “Tuân lệnh!” Tên tiểu tướng này đáp rồi nhanh chóng xoay người rời đi
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Đường Ninh mới rảnh tay chút ít
Lần này hắn làm náo loạn phủ thứ sử lên như vậy, nếu không có biện pháp thì Ngạc Châu có thể sẽ loạn mất, đây không phải là điều hắn muốn thấy
Làm xong mọi chuyện, hắn nhìn Lưu Đồng, hỏi: “Tư mã thứ sử Ngạc Châu đâu?”
Lưu Đồng nói: “Tạm thời nhốt vào đại lao rồi, đại nhân, tiếp theo chúng ta phải làm gì?” “Khám nhà.” Đường Ninh lên tiếng nói: “Đợi mọi chuyện rõ ràng xong xuôi, thì khám xét nhà mấy người bọn chúng, liệt kê tài sản vật chất bạc lượng, phân loại và ghi rõ, trước khi đó thì các ngươi phải để mắt đến người nhà bọn họ, đừng để chúng tẩu tán tài sản.”
Lưu Đồng chắp tay đáp: “Tuân lệnh.” Từ việc Vu thứ sử hối lộ có vài chục vạn lượng bạc thì đủ thấy mức độ giàu có của các quan lại Ngạc Châu, và số tiền này đa phần là do bọn chúng ăn bớt từ thuế của quốc gia
Số tiền này một phần chảy vào túi của các quan viên địa phương, một phần dùng để hối lộ các quan viên trong triều, phần còn lại thì nộp vào quốc khố
Đường Ninh có thể đoán được, những việc hắn làm ở Ngạc Châu, nửa tháng nữa chắc chắn sẽ tạo nên sóng gió ở kinh sư, ngay cả Trần Hoàng cũng sẽ phải đau đầu
Cho nên mọi việc ở Ngạc Châu hắn phải làm thật tốt, không có bất kỳ sai sót nào, dĩ nhiên, quan trọng nhất là phải cho Trần Hoàng đủ chỗ tốt, để hắn có thể xem nhẹ những ý kiến khác trong triều
Không có thứ gì thích hợp hơn tiền bạc
Sau khi dặn dò Lưu Đồng xong, hắn liền gọi các tiểu lại Lại bộ tới, nói: “Mấy người các ngươi, mỗi người dẫn mười tên hộ vệ, thu thập chứng cứ quan viên Ngạc Châu tham ô thuế mỏ, thuế chợ, càng nhiều càng tốt.” Mấy tên tiểu lại vẻ mặt kích động, gật đầu đáp: “Đại nhân cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Tội tham ô đã không nhỏ, nhưng nếu muốn làm thì phải làm cho triệt để, lôi hết tất cả tội ác của bọn chúng ra
Tham ô tiền thuế, cộng thêm một tội mưu hại mệnh quan triều đình thì đã đủ cho thứ sử Ngạc Châu một đao
Trong đại lao, Đường Ninh nhìn chưởng quỹ Uyên Ương Lâu, hỏi: “Chai rượu độc đó là do Uyên Ương Lâu các ngươi chuẩn bị sao?” Vụ án mưu hại mệnh quan triều đình, Vu thứ sử sẽ không thừa nhận, nên bắt đầu từ chỗ này thì dễ hơn một chút
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Đại nhân oan uổng quá!” Chưởng quỹ Uyên Ương Lâu quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa kể lể: “Chai rượu kia là do bọn họ đưa tới trước, không hề liên quan gì đến Uyên Ương Lâu, tiểu nhân căn bản không hề hay biết đó là rượu độc…”
Đường Ninh chỉ Trần Chu đang cõng kiếm, hỏi: “Ngươi có biết đây là gì không?” Chưởng quỹ Uyên Ương Lâu run giọng nói: “Kiếm.” “Đúng một nửa.” Đường Ninh nhìn hắn, nói: “Đây là Thượng Phương Bảo Kiếm, giết người không cần chịu trách nhiệm, là ngự phẩm của đương kim thiên tử, trên có thể giết tham quan, dưới có thể trảm dân đen, ngươi cảm thấy ngươi là dân đen à?”
“Đại nhân minh giám!” Chưởng quỹ Uyên Ương Lâu nhìn hắn, thành khẩn nói: “Rượu độc đó là do Vu thứ sử cung cấp, tiểu nhân cũng là bị hắn ép buộc, nếu không hắn sẽ giết cả nhà tiểu nhân, không chỉ có muốn dùng rượu độc đó hại đại nhân mà hai năm trước còn dùng nó độc chết một ngự sử… đại nhân, tiểu nhân khai hết, có thể được khoan hồng không ạ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.