Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 604: Hiểu lầm




Hơn ngàn quân bảo vệ thành cấp tốc đuổi tới, ánh lửa hắt lên cửa thành sáng như ban ngày
Kiềm Vương thế tử ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt không chút biểu lộ dưới ánh lửa kia, bỗng nhiên trong lòng dấy lên sự rùng mình, theo bản năng lùi về sau mấy bước, một bình sứ rơi ra từ tay áo hắn
Công Tôn Ảnh cúi người nhặt bình sứ kia, mở ra rồi đưa lên mũi ngửi, không ngửi được bất kỳ mùi gì
Dường như nghĩ ra điều gì, nàng chậm rãi nghiêng bình sứ, nhìn chất lỏng không màu từ trong bình chảy ra, kinh hãi nói: "Túy Sinh Mộng tử..
Đường Ninh nhìn nàng, hỏi: "Túy Sinh Mộng tử là cái gì
"Một loại kịch độc của Vạn Cổ giáo
Công Tôn Ảnh nhìn hắn, lùi lại hai bước, cẩn thận giải thích: "Người trúng độc này, sẽ hôn mê gần một ngày, một ngày sau mới tỉnh, dù có tỉnh cũng chỉ nửa tỉnh nửa mê, chỉ biết mặc người sai khiến, sau một ngày nữa sẽ lại hôn mê, cho đến chết trong mộng..
Đường Ninh nhìn nàng, hỏi: "Có giải được không
Công Tôn Ảnh không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, né tránh ánh nhìn, nói: "Loại độc này..
khó giải
Đường Ninh hít sâu, nắm đấm siết chặt rồi thả ra, sau đó lại nắm chặt, nhìn Kiềm Vương thế tử, giọng khàn khàn hỏi: "Ngươi hạ Túy Sinh Mộng tử cho nàng
Giọng Đường Ninh không lớn, chỉ là hơi thở có chút hỗn loạn
Kiềm Vương thế tử nhìn hắn, chỉ cảm thấy hàn ý càng tăng lên, bò dậy từ dưới đất, bỗng nhiên chạy về phía Bạch Cẩm, vừa chạy vừa lớn tiếng nói: "Bạch cung phụng, cứu ta
Bạch Cẩm kinh ngạc đứng tại chỗ, vẫn chưa hoàn hồn sau những tin tức vừa rồi
Lão Trịnh túm lấy gáy áo Kiềm Vương thế tử, lần nữa ném hắn về chỗ cũ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Trần Chu
Đường Ninh hít một hơi, nói: "Theo luật Đại Trần, mưu phản bị xử tội gì
"Thưa đại nhân, theo pháp lệnh, tội mưu phản phải tru di cửu tộc
Trần Chu bước lên trước, hai tay đưa Thượng Phương Bảo kiếm tới
Đường Ninh rút Thượng Phương Bảo kiếm ra, nhìn Công Tôn Ảnh, hỏi: "Công Tôn thủ lĩnh, ngươi làm hay là ta
Công Tôn Ảnh theo bản năng lùi một bước, dù sao, Kiềm Vương thế tử cũng là con cháu hoàng thất Lương quốc, nàng có thể theo Ngô Vương khởi sự, nhưng không thể và không dám tự tay giết Kiềm Vương thế tử
"Vậy để ta
Đường Ninh cầm kiếm, tiến về phía Kiềm Vương thế tử
Mặt Kiềm Vương thế tử tái mét, không ngừng lùi lại, run giọng nói: "Ngươi, ngươi dám giết ta..
Bạch Cẩm cuối cùng cũng hoàn hồn, nhìn Công Tôn Ảnh, lớn tiếng nói: "Công Tôn Ảnh, cứu thế tử
Thân thể Công Tôn Ảnh run lên, theo bản năng bước lên một bước, Đường Ninh quay đầu lại nhìn, bước chân nàng chợt dừng, cuối cùng đứng nguyên tại chỗ, không tiến thêm bước nào nữa
Đường Ninh giơ kiếm, cổ tay bỗng bị ai đó nắm chặt
Lão Trịnh nhìn hắn, hỏi: "Cứ thế giết hắn, triều đình có bàn giao sao
"Mặc kệ bọn chúng
Bị Lão Trịnh nắm cổ tay phải, hai mắt Đường Ninh đỏ ngầu, gầm khẽ từ cổ họng, tay phải buông ra, Thượng Phương Bảo kiếm từ tay phải rơi xuống, hắn dùng tay trái bắt lấy, trong ánh lửa đỏ rực, đột nhiên xuất hiện một vệt bạc
"Dừng tay
"Ngươi dám!"..
Bạch Cẩm cùng lão giả kia đồng thanh quát
Kiềm Vương thế tử vừa chạy được mấy bước, bỗng khựng lại, cúi đầu nhìn mũi kiếm xuyên qua nửa thân người, quay lại nhìn Đường Ninh, giơ tay lên chỉ vào hắn, nhưng mới giơ lên được nửa đường, liền ầm một tiếng ngã xuống
Công Tôn Ảnh nhìn Kiềm Vương thế tử nằm im trên đất, cảm thấy mọi chuyện như một giấc mơ không chân thực
Kiềm Vương chết rồi, thế tử cũng đã chết, không còn ai tranh ngôi báu với Ngô Vương, chuyện này vốn là việc nàng nằm mơ cũng cười tỉnh
Nhưng khi thi thể Kiềm Vương thế tử nằm đây, nàng lại không hề thấy vui sướng, mà trong lòng có chút sợ hãi
Nàng ngẩng đầu nhìn Đường Ninh một chút, không nhịn được lại lùi về sau hai bước
Bạch Cẩm kinh ngạc nhìn mũi kiếm đẫm máu xuyên qua ngực Kiềm Vương thế tử, bỗng thấy lòng trống rỗng
Mấy chục năm tín niệm và kiên trì, lúc này đã hoàn toàn sụp đổ, Kiềm Vương chết bệnh, thế tử bỏ mình, sự tồn tại của Thiên Nhiên Cư, những toan tính ở Giang Nam, và cả những vất vả cố gắng mười mấy năm qua, tất cả đều trôi theo dòng nước..
Kỳ lạ là, khi nhìn về phía Đường Ninh, nàng lại không thấy nhiều hận ý, lúc này, trong lòng lại hiện lên một gương mặt tươi cười khác
Những cảm xúc phức tạp nuốt chửng nàng, khiến nàng sững sờ tại chỗ, bất động
"Thế tử..
"Ngươi, ngươi đáng chết
Lão già kia trừng mắt, nhặt một thanh trường đao dưới đất, lao thẳng tới chỗ Đường Ninh, Trần Chu liếc nhìn ông ta, vung tay, hơn chục mũi tên bắn ra từ phía sau, nhấn chìm lão giả
"Đi
Gã đàn ông trung niên kia nắm vai Bạch Cẩm, lôi nàng lên ngựa, phóng nhanh về phía cửa thành, Lão Trịnh nhìn thoáng qua, nhưng không có hành động gì, một tướng lĩnh quân coi giữ dẫn mấy trăm quân đuổi theo
Đường Ninh đứng im tại chỗ, chỉ cảm thấy trong đầu như có gì đó đang muốn nổ tung, lại như hoàn toàn trống rỗng
"Nén đau thương
Lão Trịnh thở dài, vỗ vai hắn, quay đi, không đành lòng nhìn nữa
"Tránh ra, tránh ra chút..
Ngay lúc đó, một giọng nói vọng đến từ phía sau quân phòng thủ
Lão Trịnh giật mình, mắt nhìn qua
Tô Mị len khỏi đám quân coi giữ, chạy đến bên cạnh Đường Ninh, lo lắng hỏi: "Ngươi thế nào, có bị thương không
Thân thể Đường Ninh run lên, chậm rãi quay lại nhìn nàng, có chút khó tin sờ lên mặt nàng, mềm mại mịn màng, xúc cảm vô cùng tốt
Tay hắn di chuyển xuống, sờ lên vai nàng, sờ lên eo nàng, sờ lên nàng..
Tô Mị thấy hắn không sao, gạt tay hắn ra, tức giận nói: "Sờ mó chỗ nào vậy..
Đường Ninh ngơ ngác nhìn nàng, hỏi: "Ngươi không sao
"Ta có thể có chuyện gì chứ
Tô Mị ngẩng đầu nhìn hắn, thấy trong mắt hắn như có ánh nước, kinh ngạc nói: "Ngươi khóc à
"Chuyện này không quan trọng..
Đường Ninh lau vội mắt, túm lấy vai nàng, hỏi: "Không phải ngươi trúng độc sao, trúng cái Túy Sinh Mộng tử gì đó à
Tô Mị liếc xéo hắn, hỏi: "Ta ngốc đến vậy sao
Đường Ninh đánh giá nàng từ trên xuống dưới, xác nhận nàng không có việc gì, mới thở phào nhẹ nhõm
Lúc này, hắn mới ý thức được điều gì đó, nhìn thi thể Kiềm Vương thế tử dưới đất, giọng khàn khàn, có chút cạn lời nói: "Con mẹ nó ngươi..
bị điên à
Công Tôn Ảnh kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn Tô Mị, mặt mày cũng không tin nổi
Lão Trịnh xót xa lau chùi con dao mổ heo, nhìn thi thể Kiềm Vương thế tử dưới đất, lắc đầu: "Nghiệt chướng a..
Tô Mị cuối cùng cũng để ý tới thi thể Kiềm Vương thế tử, kinh hãi nói: "Thế tử chết rồi
Nàng đột ngột quay sang Đường Ninh, hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tại sao thế tử chết, sư phụ ta đâu
Đường Ninh mím môi, nói: "Vừa rồi xảy ra một hiểu lầm..
Tô Mị nhìn hắn, hỏi: "Rồi sao nữa
"Rồi sau đó thế tử liền chết..."..
Trải qua một loạt những cảm xúc thay đổi quá nhanh, lòng Đường Ninh rối bời, cần một chút yên tĩnh, Tô Mị vừa định lên tiếng hỏi lại thì bị hắn đưa tay bịt miệng
Đường Ninh hơi mệt mỏi lắc đầu, nói: "Có chuyện gì, về rồi hãy nói..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn xoay người, vung tay, nói: "Về Tiêu phủ
Trần Chu rút Thượng Phương Bảo kiếm khỏi thi thể Kiềm Vương thế tử, sai người đem xác hắn về, trên đường trở về, anh nhanh chóng bước đến bên cạnh Tô Mị, nói: "Tô cô nương vừa nãy không thấy, đại nhân nghe tin cô nương gặp chuyện thì cả mắt đỏ hoe..
Tô Mị nhìn anh ta, hỏi: "Chuyện gì
Trần Chu hắng giọng một cái, nói: "Cô nương không biết đó thôi, sự tình là thế này..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.