Chương 895: Ma quỷ
“Ta là thái tử!” “Các ngươi không thể bắt ta!” “Các ngươi lũ phản tặc, phản tặc!”
Đường Ninh cùng Hoài Vương giao việc bắt người lại cho Võ Liệt Hầu, lui ra khỏi Đoan Vương phủ, sau lưng tiếng kêu gào của Đoan Vương vẫn còn tiếp tục, âm thanh thê lương đến cực điểm
Đoan Vương đã hỏng mất rồi
Bất kỳ ai hôm qua mới được phong làm thái tử, hôm nay đã trở thành tù nhân dưới bậc thềm, thì biểu hiện cũng không khá hơn hắn bao nhiêu
Đường Ninh thở phào một hơi, sau ngày hôm nay, Đường gia đã từng hiển hách một thời, rốt cuộc không còn tồn tại nữa
Hoài Vương nhìn hắn, chắp tay nói: "Chúc mừng Đường tướng, đại thù đã được báo
Trên mặt Đường Ninh cũng không lộ vẻ vui mừng gì, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hoài Vương, nói: “Vợ chồng Đường Tĩnh không liên quan đến việc này, mong điện hạ tha cho bọn họ một lần.”
Hoài Vương nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Vợ chồng Đường Tĩnh tuy không tham dự vào việc thí quân, nhưng dù sao cũng là người Đường gia, bản vương có thể tha cho bọn họ không chết, nhưng chức quan của Đường Tĩnh thì không giữ được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đường Ninh vốn dĩ cũng không muốn giữ chức quan cho hắn, gật đầu nói: “Vốn dĩ nên như vậy.”
Hoài Vương nói: "Đa tạ Đường tướng thông cảm
Cuối cùng, hắn quay đầu nhìn Đoan Vương phủ một cái rồi nói: "Nơi này xin giao lại cho điện hạ
Hoài Vương khẽ gật đầu, nói: “Tối hôm qua phát sinh nhiều chuyện như vậy, chắc hẳn Đường tướng không được ngủ ngon giấc, chi bằng hồi phủ nghỉ ngơi, nơi này cứ giao cho bản vương.”
Đường Ninh chậm rãi rời khỏi Đoan Vương phủ, trong Đoan Vương phủ, Đoan Vương bị hai tên Kim Vũ vệ bắt xuống, tức giận công tâm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh
Ngược lại huynh đệ Đường gia, tuy sắc mặt trắng bệch không chút máu, nhưng biểu hiện vẫn tốt hơn hắn nhiều
Võ Liệt Hầu tiến lên trước, nói: “Sớm biết vậy thì tại sao lúc trước còn như thế?”
Đường Hoài lắc đầu nói: “Thắng làm vua thua làm giặc thôi, thế sự đều là vậy.”
Võ Liệt Hầu đến gần tai Đường Hoài, nói: "Ta biết Xung nhi là các ngươi giết
Đường Hoài rùng mình một cái, ánh mắt nhìn về phía hắn
Võ Liệt Hầu nhếch miệng cười một tiếng, nói: “Bất quá không sao, bởi vì ta cũng đã giết con của ngươi rồi.”
Từng chữ của Võ Liệt Hầu tựa như một chiếc chùy nặng nề, hung hăng nện vào tim Đường Hoài
Mặt hắn tái xanh, chỉ vào Võ Liệt Hầu, giọng khản đặc nói: “Ngươi, ngươi…”
Võ Liệt Hầu không liếc hắn thêm một cái nào, quay sang nhìn một tên tiểu tướng Kim Vũ vệ bên cạnh, nói: “Đem bọn hắn áp giải đi…”
Trong kinh có không ít vọng tộc, sáng sớm đã phát hiện Đoan Vương phủ bị Kim Vũ vệ vây quanh
Qua nhiều mối dò hỏi, bọn họ rốt cuộc cũng biết được, đêm qua toàn bộ hộ vệ Đoan Vương phủ đều ra ngoài, đi đánh úp phủ Tể tướng
Đáng tiếc, cuộc đánh úp không thành công, bọn chúng ngược lại bị tuần tra Kim Vũ vệ cản lại, sau đó Đường tướng dẫn đầu Kim Vũ vệ vây quanh Đoan Vương phủ
Tin tức này khiến đám người kinh hãi thất điên bát đảo, nhưng rất nhanh bọn họ nhận ra, Kim Vũ vệ sẽ không vây Đoan Vương phủ được bao lâu
Đoan Vương phủ hôm nay là Đoan Vương phủ, ngày mai sẽ là phủ thái tử, thái tử là trữ quân, quân bảo thần chết, là thiên kinh địa nghĩa, thần bảo quân chết chính là đại nghịch bất đạo, đảo lộn cương thường
Lần này, Đường tướng chắc chắn thiệt thòi lớn, không những vậy, chờ đến khi Đoan Vương hoàn toàn nắm quyền, cuộc sống của hắn còn thê thảm hơn
Nhưng sự tình phát triển, lần nữa vượt quá dự liệu của mọi người
Cho đến khi trời sáng rõ, Kim Vũ vệ vẫn không rút lui, ngược lại còn có người thấy, cả Đoan Vương, hai anh em Đường Hoài Đường Kỳ và mấy mưu sĩ nổi danh của Đoan Vương phủ đều bị Kim Vũ vệ bắt đi, giam vào Đại Lý Tự
Đương nhiên, thân phận Đoan Vương đặc thù, hắn được áp giải trực tiếp vào cung
Sau đó, một tin tức chấn động kinh thành, làm chấn động cả Trần quốc từ trong cung truyền ra
Đường gia liên kết với Đường Huệ Phi mưu phản, Đoan Vương bị phế ngôi thái tử, bệ hạ tạm thời giao triều chính cho hai vị thừa tướng, còn về án mưu phản của Đường Huệ Phi thì giao cho Hoài Vương xử lý
Khi nghe được tin này, dù là thường dân bách tính hay là quan viên quyền quý, đều có chung một tâm trạng
Sợ hãi, nghi hoặc, chấn kinh và khó tin
Đoan Vương là ai
Mới một ngày trước còn được bệ hạ lập làm thái tử, một ngày sau, lại có tin Đường Huệ Phi và Đường gia mưu phản, chuyện này căn bản là không hợp lẽ thường
Đoan Vương đã là thái tử, mà bệ hạ bệnh tình đã nguy kịch từ lâu, sống không được bao lâu nữa, chẳng lẽ Đường Huệ Phi và Đường gia không chờ nổi chút thời gian ấy sao
Nhưng lần lượt những chi tiết từ trong cung truyền ra đã xóa tan nghi ngờ của bọn họ, đồng thời cho mọi người hiểu rõ ngọn nguồn sự việc
Hóa ra Đường Huệ Phi và Đường gia mưu phản đã từ nửa năm trước, chính bởi vì bọn họ mà trong nửa năm qua, thân thể bệ hạ mới ngày càng suy yếu
Nếu không phải thân thể bệ hạ đột nhiên chuyển biến xấu thì hoàng vị này sao tới lượt Đoan Vương
Đường gia và Đường Huệ Phi tính toán rất kỹ, đáng tiếc là bọn họ không xử lý tốt đầu cuối, để lộ ra chuyện đại nghịch bất đạo này, nên mới rơi vào kết cục như vậy
Sau chuyện này, Hữu tướng Đường Ninh đã trở thành một cấm kỵ trong kinh
Hắn dùng kinh nghiệm của mình chứng minh, đối đầu với hắn, không một ai có kết cục tốt đẹp, mặc kệ là quan viên quyền quý, hay là thừa tướng thân vương, thậm chí là thái tử, cũng khó thoát khỏi ma chú sao chổi
Mọi người hết lần này đến lần khác cho rằng vận khí của hắn đã tới cực hạn, nhưng Phùng tướng, Khang Vương, Đoan Vương đã dùng kinh nghiệm xương máu để giúp bọn họ chứng minh, sao chổi là vô cực, hễ ai dám đối đầu với hắn, đều phải chuẩn bị sẵn tinh thần mà chết
Đường Ninh đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc chuyển nhà, nghe được những lời đồn như vậy, trong lòng đầy bất đắc dĩ
Phùng tướng ngã ngựa đổ tại hắn, Khang Vương tạo phản cũng đổ tại hắn, Đoan Vương thí quân cũng do hắn, lũ người cổ đại ngu ngốc này, cả ngày thần thần quỷ quỷ, thật muốn đưa bọn họ tiếp nhận nền chủ nghĩa xã hội duy vật được giáo dục
A Đóa vẻ mặt đầy nghi hoặc đi tới, hỏi: "Đường đại ca, sao chổi có nghĩa là gì vậy, vì sao bọn họ lại nói huynh là sao chổi
Nàng là người Cổ tộc, tuy nói tiếng Hán rất tốt, nhưng lại không hiểu rõ sâu sắc văn hóa của người Hán
Đường Ninh giải thích: "Sao chổi là một vị Thần Tiên rất mạnh mẽ, bọn họ nói ta lợi hại đó
A Đóa dùng ánh mắt sùng bái nhìn Đường Ninh, còn lão khất cái nhìn hắn một cái, vừa ngoáy chân vừa nhổ ra một cục đờm đặc quánh
..
Trữ Tuệ Cung
Trữ Tuệ cung là nơi ở của Đường Huệ Phi, nàng là mẹ của Đoan Vương, là hậu phi có quyền lực lớn nhất trong cung, trong khoảng thời gian bệ hạ bị bệnh nặng, toàn bộ hậu cung đều do một tay nàng nắm giữ
Hôm qua Đoan Vương được lập làm thái tử, nếu Đoan Vương có thể thuận lợi đăng cơ, Đường Huệ Phi sẽ trở thành thái hậu, khi đó, thân phận của nàng sẽ càng thêm tôn quý, trở thành chủ nhân thật sự của hậu cung
Nhưng nếu chỉ là nếu..
Đoan Vương vĩnh viễn không thể trở thành hoàng đế, vì ngay trong đêm qua, Đường Huệ Phi và Đoan Vương bị phát giác đã bí mật hạ độc hại bệ hạ, ngôi vị thái tử của Đoan Vương bị phế, Đường Huệ Phi vì mưu hại bệ hạ mà bị ban cho ba thước lụa trắng, hôm nay là ngày thi hành hình phạt..
Sau đêm qua, Đường Huệ Phi bị giam trong Trữ Tuệ cung, các hoạn quan cung nữ bên ngoài nhìn vào trong điện với ánh mắt có chút phức tạp
Được hết sủng ái thì sao, một thời khuynh đảo quyền lực thì sao, một canh giờ sau chẳng phải hóa thành bộ xương hồng phấn sao
Mấy bóng người từ phía xa đi đến, mọi người thấy thế nhao nhao hành lễ: "Hoài Vương điện hạ, Ngụy tổng quản
Ngụy Gian nhìn về phía cửa điện, nói: "Mở cửa
Lập tức có cấm vệ tiến lên mở cửa điện
Ngụy Gian và mấy người Hoài Vương bước vào, ông lập tức cho đóng cửa điện lại
Trong điện, Đường Huệ Phi đang ngồi trên giường mềm, dù sắc mặt có chút tiều tụy, nhưng vẫn ngồi đoan chính, vẻ đẹp kiều diễm không thay đổi, nhìn tổng thể vẫn ung dung hoa quý vô cùng
Ngụy Gian tiến lên đặt chiếc khay đựng lụa trắng lên bàn, nói: "Lão nô phụng mệnh bệ hạ, xin nương nương nhận tội
Đường Huệ Phi nhìn Ngụy Gian, đây là lần đầu tiên nàng dùng mắt nhìn thẳng vào tên nô tài này, thật mỉa mai làm sao, nàng vốn chưa bao giờ thèm nhìn nô tài, nhưng giờ khắc này hắn lại trở thành Diêm La đòi mạng nàng
Đường Huệ Phi dời mắt, vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích
Ngụy Gian thở dài, nói: "Nương nương, nếu sớm biết có ngày hôm nay, hà cớ gì ngài lại làm như vậy
Đường Huệ Phi hỏi: "Các ngươi phát hiện ra bằng cách nào, là do Tử Châu mật báo sao
Ngụy Gian lắc đầu, nói: "Nương nương biết dùng Kiềm địa kỳ độc, nhưng lại không biết bên cạnh Đường đại nhân có kỳ nhân đến từ Kiềm địa, nương nương hạ độc bệ hạ có thể giấu diếm được thái y, nhưng không thể giấu được hắn
Trên mặt Đường Huệ Phi lộ vẻ tiếc nuối, nói: "Bản cung chỉ hận không đủ nhẫn tâm, nếu lúc trước dùng nhiều độc một chút thì đã không có ngày hôm nay rồi…"
Ngụy Gian nói: “Nếu hơn hai mươi năm trước, Đường gia không đuổi cùng giết tận mẹ con bọn họ thì cũng sẽ không có ngày hôm nay.”
Đường Huệ Phi nhìn hắn, vẻ tiếc nuối hiện trên mặt, gật đầu nói: "Không sai, nếu như có thể quay ngược thời gian, bản cung nhất định sẽ không làm như vậy..
Trước khi chết, nàng cuối cùng không bận tâm đến thể diện của Đường gia và Huệ Phi nữa mà than thở
Nếu như không có chuyện hơn hai mươi năm trước, bây giờ Định Quốc Hầu, Hữu tướng Đường Ninh, cấm vệ Đại tướng quân, người được bệ hạ coi trọng nhất chắc hẳn đã là một người trong hệ thống Đường gia, là con cháu xuất sắc nhất của thế hệ trẻ, có hắn giúp sức, sao nàng phải phí công làm những việc vô ích này
Ngụy Gian nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Đáng tiếc là không có nếu như..
"Không có nếu như
Đường Huệ Phi lẩm bẩm một hồi lâu, rồi ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Các ngươi lui ra hết đi
Ngụy Gian bảo hai tên hoạn quan treo lụa trắng lên xà nhà trong cung, rồi dẫn bọn họ ra ngoài
Tuy Huệ Phi là tội nhân, nhưng dù sao cũng là Huệ Phi nương nương, khi nàng treo cổ tự tử thì những người làm nô tài phải tránh đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ông không lo Đường Huệ Phi sẽ giở trò gì, vì bệ hạ đã hạ lệnh, nếu nàng làm theo thì còn có thể giữ lại một chút tôn nghiêm, còn nếu phản kháng, đến cả tôn nghiêm cuối cùng cũng không còn, ông tin rằng Đường Huệ Phi hiểu đạo lý này hơn ai hết
Sau khi Ngụy Gian đi rồi, trong điện chỉ còn lại Hoài Vương và Đường Huệ Phi
Đường Huệ Phi đứng dậy đi đến chiếc ghế kê dưới tấm lụa trắng, không nhìn Hoài Vương, nhàn nhạt nói: "Cho dù Khang Vương hay Đoan Vương bị phế thì ngươi cũng không có khả năng trở thành thái tử..
Hoài Vương gật đầu, nói: "Ta biết
Đường Huệ Phi nhìn hắn, “Ngươi biết?”
Hoài Vương nói: "Bởi vì phụ hoàng sợ ta, ông sợ ta biết chuyện năm đó các người hãm hại mẹ ta, hại chết nương nương, sợ ta sẽ vì mẹ và nương nương báo thù, sợ ta sẽ vạch trần chuyện năm xưa
Đường Huệ Phi kinh hãi, lùi lại mấy bước, kinh hoàng nói: “Ngươi, ngươi đã biết rồi?”
Hoài Vương nhìn hắn, nói: "Ngay từ lúc mẹ ta và nương nương mất, ta đã biết
Đường Huệ Phi rùng mình, tự nhiên có chút lạnh người, trước mắt dường như hiện ra một bóng dáng thiếu niên, khuôn mặt thiếu niên đó thường xuyên lộ vẻ sợ hãi, nhưng đôi mắt lại đặc biệt sáng, dường như có thể nhìn thấu tất cả, như lúc hắn đang nhìn nàng vậy
"Trước đây nương nương từng chiếu cố, ta cũng cảm tạ nương nương đã chiếu cố Tử Châu lâu như vậy, hôm nay Triệu Duệ sẽ tiễn nương nương lên đường.” Hoài Vương nhìn nàng, chìa tay ra nói: “Mời nương nương.”
“Là ngươi, là ngươi…” Nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn, Đường Huệ Phi như ý thức được điều gì, liên tục lùi về phía sau, làm đổ ghế, kinh hãi nói: “Thì ra Tử Châu là người của ngươi…”
“Còn một chuyện nương nương vẫn chưa biết.” Hoài Vương nhìn nàng, cười nói: “An Thần Hương của Đường gia thật ra là do ta đưa cho đấy.”
Mặt Đường Huệ Phi trắng bệch, toàn thân run rẩy không ngừng, đến tận giờ phút này nàng mới hiểu, thì ra mỗi một bước, mỗi một hành động của nàng và Đường gia đều nằm trong tính toán của Hoài Vương
Bọn họ coi hy vọng duy nhất chiến thắng của Đoan Vương, lại do chính tay hắn cố ý tạo ra
Hóa ra từ đầu đến cuối đều là cái bẫy hắn giăng ra
Đường Huệ Phi nhìn hắn, thất thanh nói: “Ma quỷ, ngươi là ma quỷ…”
"Có lẽ vậy.” Hoài Vương bước lên đỡ chiếc ghế bị Đường Huệ Phi làm đổ, phủi sạch bụi trên đó rồi nói: "Thật ra trong nhiều năm qua, ta chưa bao giờ muốn làm hoàng đế, kẻ ngồi trên cái vị trí kia mới thật sự là ma quỷ, ta chỉ muốn đòi lại công bằng cho mẹ ta, cho nương nương mà thôi..
Công đạo cho Trương Hiền phi, ta đã đòi lại rồi, hiện giờ đến lượt nương nương
Trương Hiền Phi vì liên can tới chuyện Khang Vương tạo phản, đã bị đánh vào lãnh cung, hai tháng trước đã chết trong đó vì bệnh, Đường Huệ Phi nhìn hắn, dường như ý thức được điều gì, giọng run run: "Chuyện đó, cũng là do ngươi làm..
Hoài Vương không phủ nhận, tiếp tục nói: “Bất quá nương nương không cần lo lắng, nhiều khi chết cũng là một sự giải thoát, có người sống còn khổ sở hơn chết.”
"Ha, ha ha..
Đường Huệ Phi nhìn hắn, một hồi lâu bỗng nhiên bật cười, chỉ là nụ cười này sao nghe lại thảm đạm đến vậy
Nàng biết hôm nay nàng không thể nào trốn thoát được, hoàng cung đã rơi vào tay Hoài Vương, nếu hắn có ý thì việc thí quân xưng đế cũng chẳng khó khăn gì, nàng nhìn về phía Hoài Vương, buồn bã nói: "Năm xưa mọi chuyện đều là do một mình bản cung làm, bản cung cầu xin ngươi, sau khi ngươi làm hoàng đế, tha cho Minh Nhi một mạng…”
“Ta không định giết hắn.” Hoài Vương lắc đầu, nói: “Ta cũng không định giống các người, giết phụ hoàng để làm hoàng đế.”
Đường Huệ Phi nhìn hắn, hỏi: “Ngươi không hận ông ta sao?”
“Hận, sao có thể không hận?” Hoài Vương siết chặt hai nắm đấm, hỏi: "Nếu không phải có ông ta, thì năm đó các người có thành công không
Hắn hít sâu, mới thả lỏng nắm đấm ra, nói: "Đối với ông ta, chết là quá dễ dàng, ta muốn ông ta sống, phải sống thật tốt, để ông ta tận mắt chứng kiến tất cả những điều này…”
Trên mặt Đường Huệ Phi lộ nụ cười tự giễu, nói: “Báo ứng, là báo ứng mà…”
Hoài Vương nhìn lụa trắng treo trên xà nhà, nói: "Thời gian không còn sớm nữa, nương nương nên lên đường rồi
…
Chốc lát sau
Cửa cung Trữ Tuệ mở ra
Hoài Vương từ trong bước ra, Ngụy Gian chắp tay thi lễ với hắn rồi tiến vào trong đại điện, lớn tiếng nói: “Tiễn nương nương…”
《 PS: Tối đi ăn cơm chia tay với thầy và bạn, hôm nay 1 chương 4000 chữ.》