Đông, tại Mai Lâm
Trần Uyển Nhân nhìn thấy Thanh Anh từ xa đến Mai Lâm, nàng lập tức quay người rời đi
“Cách Cách, bây giờ trong phủ ngài được sủng ái nhất, tại sao chúng ta vẫn phải tránh Thanh Phúc Tấn?” Thuận Tâm hoài nghi hỏi
Rõ ràng Vương gia giờ phút này yêu thích nhất là Cách Cách, vì sao Cách Cách mỗi lần thấy Thanh Phúc Tấn đều cung kính như vậy, còn dùng thái độ đối đãi Đích Phúc Tấn mà đối đãi Thanh Phúc Tấn
“Thuận Tâm, trên đời này luôn có người đặc biệt khiến người khác vui vẻ, như Thanh Phúc Tấn đây, đặc biệt dễ dàng được người khác yêu thương.” Trần Uyển Nhân thấy ánh mắt không tin của Thuận Tâm, cười nói: “Ngươi nhìn thấy tên thị vệ đang lười biếng kia không
Hắn xem ra chính là loại người dễ dàng bị Thanh Phúc Tấn làm cho vui vẻ.”
Các đệ tử Bát kỳ ở trong vương phủ thế này tùy ý đùa giỡn giữa rừng mai tuyết, càng lười biếng hơn khi tách ra cùng người tuần canh ở đây
Những người như vậy e rằng phần lớn là kiêu căng xa xỉ, tính tình ham tài háo sắc
“Trần Cách Cách an.” Thấy có người đến, thị vệ vội vàng hành lễ
“Ta thấy chỗ kia tuyết dày lên một chút, che mất quá nhiều gốc cây
Ngươi đi xem thử, sợ có người sẽ bị vấp ngã.” Trần Uyển Nhân tiện miệng sai bảo
“Dạ, nô tài đi ngay.”
Thanh Anh và A Nhược đi trong rừng mai
A Nhược tức giận than phiền: “Hôm qua Vương gia lại ban thưởng không ít gấm vóc ấm áp đến Tễ Nguyệt Hiên, cái vị Trần Cách Cách đó mỗi ngày mặc y phục mới cũng không mặc hết
Nghe nói Vương gia còn thưởng cho nàng một chiếc áo khoác da cáo, ngay cả Phúc Tấn cũng không có
Vương gia lại ban thưởng cho Trần Cách Cách nhiều đến vậy.”
Thanh Anh nhìn hoa mai, thản nhiên nói: “Uyển Nhân hầu hạ Vương gia mấy năm nay cũng vất vả, nghe nói nàng thích phơi nắng, muốn đến hẳn là thân thể lạnh sợ lạnh, Vương gia lúc này mới ban thưởng cho nàng những thứ đó.”
Có tình cảm thì uống nước cũng thấy no đủ, nàng tuy không có những vật ngoài thân được ban thưởng, nhưng nàng biết nàng và Vương gia chỉ cần hai lòng cùng ước hẹn là đã đủ rồi
A Nhược không thuận tai, khó chịu nói: “Thế nhưng Vương gia cứ mãi ở chỗ nàng ấy, đã rất lâu không đến sân nhỏ của chúng ta rồi.” E là đã hơn nửa năm, Vương gia chưa từng có một lần nào lâu như thế không ghé qua đây
Nói đến đây, Thanh Anh có chút không vui nhíu mày, nàng cũng không muốn nghe những chuyện này
“A Nhược, ngươi trở về lấy cái kéo, ta muốn bẻ vài cành mai.”
Mắt A Nhược sáng lên, Thanh Phúc Tấn muốn làm canh ám hương cho Vương gia sao
“Nô tỳ đi ngay đây.”
A Nhược vừa đi, hôm nay gió tuyết đột nhiên trở nên lớn hơn
Thanh Anh bước nhanh trong rừng mai định vào đình tránh gió, không ngờ bị cành cây vấp phải, ngã nhào trên tuyết
“Thanh Phúc Tấn, ngài không sao chứ, nô tài đỡ ngài dậy.” Tên thị vệ đi xem xét thấy có người ngã xuống, hắn lập tức chạy đến đỡ Thanh Anh
Trong gió tuyết, hai người nhìn nhau một chút
Thanh Anh nhịn đau nói một tiếng: “Đa tạ ngươi.”
Thị vệ Tô Sát A Mộc Nhĩ muốn đỡ Thanh Phúc Tấn đi vào đình, sau đó hắn mới phát hiện Thanh Phúc Tấn bị trật mắt cá chân, nàng không thể đi được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Nô tài mạo phạm.” Hắn không thể nhìn Thanh Phúc Tấn bị gió tuyết thổi lạnh, hắn thấy bốn phía không có người, liền ôm Thanh Phúc Tấn đi về phía lương đình
Tim A Mộc Nhĩ đập nhanh, Thanh Phúc Tấn thật sự rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến hắn không tự chủ mà động lòng
Hai người ngồi trong đình, thị vệ giúp Thanh Phúc Tấn xoa bóp mắt cá chân
Trong rừng mai, mấy thị nữ hái hoa sợ hãi đến mức đều nấp sau cây mai, mặc cho gió tuyết thổi vào người
Ở chỗ không xa, Kim Ngọc Nghiên kinh ngạc nhìn cảnh này: “Trinh Thục, lát nữa về phủ nói rộng ra, Thanh Phúc Tấn dung nhan động lòng người, ngay cả thị vệ tuần canh thấy nàng cũng nhất kiến chung tình.”
“Cách Cách, Thanh Phúc Tấn này thật lớn gan, lần này, nàng chắc chắn sẽ bị Vương gia vĩnh viễn ruồng bỏ.” Trinh Thục nói
Trong vương phủ, địa vị của thiếp thất cực kỳ thấp, dám làm ra chuyện phản bội chủ quân như vậy, bị bán đi đã là hình phạt rất nhẹ
Vương gia chắc chắn không thể dung thứ cho một thiếp thất có vết nhơ như vậy
·······
Trong phủ đột nhiên nổi lên lời đồn đại khắp nơi, Thanh Phúc Tấn cùng một thị vệ ở trong rừng mai thân mật, ôm ôm ấp ấp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phúc Tấn đã gặp ác mộng hơn nửa năm, ngày đêm đều là cảnh Thanh Anh được ban thưởng ngọc như ý
Nghe được chuyện này xong, bà lập tức như bắt được điểm yếu, “Làm Liên, đi điều tra rõ ràng sự tình, cả tên thị vệ kia cũng phải tra cho rõ.”
Chính viện
Hoằng Lịch mặt mày âm trầm nhìn người đàn ông đang cúi gằm trong sân
A Mộc Nhĩ thế nào cũng không ngờ, hắn vừa kể với mấy huynh đệ cùng hắn tuần canh về việc hắn ôm Thanh Phúc Tấn, quay đầu đã bị người của Phúc Tấn áp đến phòng
Phú Sát Lang Hoa tiến lên nói: “Vương gia, những người cùng tuần canh với thị vệ này đều đã khai, tên thị vệ này từng gặp qua Thanh Phúc Tấn, từ đó về sau trà không nghĩ cơm không muốn, cả ngày nói về hương trầm thủy nhàn nhạt trên người Thanh Phúc Tấn.”
A Mộc Nhĩ tiến lên van xin: “Nô tài biết lỗi rồi, cầu Vương gia khai ân, cầu Vương gia khai ân.”
Hoằng Lịch trầm mặt hỏi: “Ngươi ôm Thanh Phúc Tấn?”
Mặt A Mộc Nhĩ xám ngoét, hắn khom lưng nói: “Là Thanh Phúc Tấn ngã xuống, nô tài đỡ nàng vào trong đình.”
“Phải không
Chỉ đơn giản như vậy
Thị nữ hái hoa ở Mai Lâm có thể nói không chỉ có vậy.” Lang Hoa nhìn A Mộc Nhĩ nói
“Cho người ở Mai Lâm vào.” Hoằng Lịch trầm giọng nói
Mấy thị nữ bước nhỏ vào phòng, quỳ xuống, “Xin thỉnh an Vương gia, Phúc Tấn.”
“Nói ra hôm đó các ngươi nhìn thấy gì.” Lang Hoa thúc giục
Thị nữ hái hoa dẫn đầu cúi đầu tiến lên một bước nói: “Hôm đó bọn nô tỳ thấy Thanh Phúc Tấn sai người thị nữ bên cạnh đi, một mình ở lại trong rừng mai
Sau đó gió tuyết lớn, Thanh Phúc Tấn ngã lăn trên đất
Nô tỳ vốn muốn đi đỡ Thanh Phúc Tấn, thế nhưng tên thị vệ này nhanh hơn chúng ta một bước xông lên đỡ lấy Thanh Phúc Tấn rồi đi vào đình.”
“Chúng ta vốn định đi theo, thế nhưng tên thị vệ kia hung ác nhìn xung quanh, chúng ta liền không dám tiến lên
Nô tỳ biết lỗi, nô tỳ biết lỗi.”
Lang Hoa nhíu mày, “Nói tiếp.”
“Rồi sau đó chúng ta liền thấy tên thị vệ kia quỳ bên chân Thanh Phúc Tấn xoa bóp chân nàng, hai người nói cười, rất là thân mật.”
Hoằng Lịch trong khoảnh khắc nổi giận, một cước đá về phía A Mộc Nhĩ
“Vương Khâm, đi truyền Thanh Phúc Tấn.” Hoằng Lịch gần như là nghiến răng ken két nói
···
Không lâu sau Thanh Anh đã đến chính viện, nàng vào phòng rồi nhìn thấy A Mộc Nhĩ đang quỳ một bên, còn mỉm cười với hắn
Lang Hoa lập tức đứng dậy, “Thanh Phúc Tấn, ngươi thật to gan
Vương gia đang ở đây, ngươi dám đối với gian phu đưa tình!?”
Thanh Anh ngẩn người, Phúc Tấn đang nói gì vậy
Hoằng Lịch nhìn chằm chằm Thanh Anh, một khuôn mặt lạnh lẽo hỏi: “Ngươi có nhận ra người này không?”
“Thiếp thân hôm trước ở trong rừng mai bị ngã, là A Mộc Nhĩ đã giúp đỡ thiếp thân.” Thanh Anh trả lời thành thật
Bọn họ nói chuyện một lúc trong đình, nàng cũng biết tên A Mộc Nhĩ
Thanh Anh rất tán thưởng A Mộc Nhĩ
Mai Lâm vực thẳm tích tuyết dày, người lại ít, thị vệ tuần canh bình thường sẽ không đến nơi này
Nhưng A Mộc Nhĩ khác, A Mộc Nhĩ làm việc rất có trách nhiệm, cho dù là nơi ít người lui tới hắn cũng luôn tuần tra, còn quan sát những cành cây bị tuyết bao phủ
“A Mộc Nhĩ à
Hắn giúp ngươi thế nào, để gia suy nghĩ nên ban thưởng cho hắn cái gì.” Hoằng Lịch nghe ra lời tán dương của Thanh Anh đối với tên thị vệ này, hắn kiềm chế lửa giận của mình, cười lạnh hỏi
“Hôm đó thiếp thân bị trật chân, là A Mộc Nhĩ dìu thiếp thân đi vào đình mới khỏi bị khổ sở vì gió tuyết.” Thanh Anh hoàn toàn không phát hiện ra điều dị thường, thành thật nói
Nàng còn nghĩ đến việc ban thưởng cho A Mộc Nhĩ một chút, “Gia, thị vệ tuần canh trong tuyết đất, hai chân cũng bị tê cóng, không bằng ban cho A Mộc Nhĩ một chút nhung bố, để may một đôi giày thích hợp.”
Lang Hoa tiến lên nhìn Thanh Anh nói: “Ngươi là Phúc Tấn bên cạnh Vương gia, cho dù là trong gió tuyết, ngươi cũng đáng lẽ phải luôn giữ gìn sự kiên trinh, tự trọng của mình
Ngươi lại không màng danh dự vương phủ mà cùng một thị vệ ôm ôm ấp ấp, lại còn để thị vệ xoa bóp chân cho mình
Thanh Phúc Tấn, ngươi có biết ngươi mất không chỉ là danh dự của mình, hành động của ngươi như vậy còn làm mất mặt vương phủ
Ngươi có thấy có lỗi với Vương gia không?”
Thanh Anh quay đầu nhìn về phía Hoằng Lịch: “Hoằng Lịch ca ca, hôm đó ta bị trật chân, A Mộc Nhĩ mới đỡ ta đi vào lương đình, ta và hắn thanh bạch, chưa từng có tình yêu nam nữ.”
Lang Hoa nhìn về phía A Mộc Nhĩ nhíu mày hỏi: “Ngươi cũng nghĩ như vậy?”
A Mộc Nhĩ không quên những lời khoác lác của mình với mấy huynh đệ trong thời gian đó
Hắn biết mình không thể nói chưa từng động lòng, cúi đầu thành thật nói: “Thanh Phúc Tấn cười với nô tài, cũng không cự tuyệt nô tài ôm nàng, xoa chân cho nàng
Nô tài quỷ mê tâm khiếu bị Thanh Phúc Tấn dẫn dụ.”
Hoằng Lịch nhìn Thanh Anh, nhịn không được dùng sức đánh nàng một bạt tai, “Người đâu, đưa Thanh Phúc Tấn xuống, giam lỏng ở Tây Uyển, chi phí an bài theo Cách Cách Thông Phòng.”
Thanh Anh ôm má, không dám tin nhìn Hoằng Lịch: “Ngài không hỏi trắng đen gì đã định tội thiếp thân sao
Thiếp thân đã nói chưa từng cùng A Mộc Nhĩ có tình yêu nam nữ, ngài cũng không tin thiếp thân sao?”
“Tin tưởng
Ngươi bảo gia làm sao tin ngươi, cho dù là bị trật chân, trong rừng mai có biết bao thị nữ có thể dìu ngươi, ngươi cho phép thị vệ ôm ngươi mà còn muốn giữ trong sạch của mình sao?” Hoằng Lịch giận dữ
Hắn không thể hiểu được tại sao Thanh Anh làm ra chuyện như vậy còn dám đối diện hắn mà nói mình trong sạch, huống chi việc xoa chân là hành động thân mật chỉ có giữa vợ chồng
Hoằng Lịch thịnh nộ, khí thế hung hăng bao trùm khắp người, nhìn những người trong phòng
“Phúc Tấn quản lý vương phủ thất trách, phạt bổng lộc ba tháng.”
“Thị nữ Mai Lâm tất cả đều đưa về Nội vụ phủ.”
“Tô Sát Thị roi một trăm, cởi bỏ áo ngoài, phạt quỳ tại Mai Lâm mười hai canh giờ.”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
