Niên Đại Văn Lão Đại Kiều Mỹ Nhân

Chương 95: 95 tinh mịn hôn




Gió thu thổi từng trận, cuộn lên mùi hoa quế trong viện
Người đàn ông nháy mắt như được mở van, những nụ hôn vụn vặt rơi xuống dày đặc, bàn tay to giữ chặt đùi nàng, kéo lên cùng vòng eo, dịu dàng lướt qua dần dần chuyển thành sự giao triền mãnh liệt giữa đôi môi, trong thoáng chốc, đủ loại cảm xúc phức tạp bao phủ lấy lý trí
Đầu óc choáng váng, Tiêu Thành thuận thế ôm nàng ngồi xuống trên ghế dài bên hành lang, ôm nhau mặt đối mặt, trong tĩnh lặng, đôi bên có thể nghe rõ ràng âm thanh mút vào khi hôn sâu của đối phương, khơi gợi những dây thần kinh bí ẩn
Rất lâu sau hắn mới dừng lại, trán chống lên trán nàng, giọng nói thô khàn thì thầm truyền vào trong tai
"Ái Vân, em không biết anh vui đến nhường nào
Môi Tiêu Thành dần dần run rẩy, gân xanh nhảy lên trên trán, hai tay nắm chặt, mãi một lúc lâu sau mới lấy hết can đảm, ngón tay cẩn thận từng li từng tí dừng lại trên bụng nàng, cùng lúc đó hắn gần như không có cách nào khống chế chính mình, hô hấp hỗn loạn, trong không khí phảng phất có một sợi dây vô hình buộc chặt ba sinh mệnh lại với nhau
"Em biết
Nàng vừa nói, vừa đem lòng bàn tay chậm rãi nâng lên, đặt ở nơi ngực hắn đang đập kịch liệt, mỉm cười: "Chỗ này của anh vui mừng quá rõ ràng
Nàng cười, hắn cũng theo đó cười, hai người ôm nhau ở hành lang nói chuyện một hồi lâu mới đi vào trong phòng, ngủ một giấc trưa
Tin tức tốt này được báo cho cả nhà vào bữa tối, ngay cả Lâm Kiến Chí luôn luôn cười ha hả cũng vụng trộm lau nước mắt, Tiêu Quyên và Lâm Văn Khang tranh nhau muốn đặt nhũ danh cho bảo bối tương lai, nói đến phát cáu suýt chút nữa thì đánh nhau
Những người khác vui mừng xem náo nhiệt, không có đi ngăn cản
Rõ ràng trước hôm nay, Lâm Ái Vân đều ăn nha nha ngon miệng, thế nhưng không biết có phải hay không là do nguyên nhân ám thị tâm lý tồn tại, từ khi biết được mang thai, nàng hiện tại nhìn những món ăn ngày xưa thích ăn đều không có khẩu vị, ngược lại uống nhiều thêm hai chén canh
Tiêu Thành vẫn luôn chú ý nàng, mở miệng hỏi: "Có phải em không thấy ngon miệng
"Ân, không quá đói
Lâm Ái Vân trả lời xong, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, "Hồng trong nhà mua trước đó đã ăn hết rồi sao
"Để anh hỏi nương
Trương Văn Hoa lại lắc đầu, "Hôm kia cha em buổi tối đói bụng, đem mấy quả còn dư lại ăn hết rồi
"Ái Vân muốn ăn
Để lát nữa cha ra ngoài mua cho con mấy quả
Lâm Kiến Chí là người từng trải, trước kia lúc Trương Văn Hoa mang thai hai chị em, hắn một đường hầu hạ tới, cho nên biết nữ nhân mang thai hài tử, miệng rất kén chọn, có đồ vật muốn ăn không dễ dàng, có thể thỏa mãn tốt nhất kịp thời thỏa mãn
Tiêu Thành lắc đầu, buông bát đũa xuống, trực tiếp đứng lên, "Để anh ra ngoài xem sao, giờ này phỏng chừng phần lớn cửa hàng đều đóng cửa, anh lái xe đi
"Ai, chỗ nào cần phiền toái như vậy, không có thì thôi, em ăn no rồi
Lâm Ái Vân giữ chặt góc áo của hắn, nhìn trong bát hắn còn dư lại không ít cơm, nếu như theo lượng cơm ăn dĩ vãng, phỏng chừng căn bản chưa ăn no
"Em ăn thêm chút nữa, anh lập tức quay về
Tiêu Thành nói, trấn an nàng xong, ngược lại đi nhanh ra ngoài cửa
Lâm Ái Vân còn muốn ngăn cản, Tiêu Quyên vội vàng múc cho nàng thêm chén canh, "Chị dâu, ca em lần đầu làm cha, chị cứ để anh ấy giày vò một chút, chị giữ anh ấy lại không chừng trong lòng anh ấy còn khó chịu đó
"Đúng vậy, mẹ thấy tiểu Thành đây là đau lòng con, tùy nó đi đi
Trương Văn Hoa vui mừng ra mặt, con rể đối xử tốt với con gái, đem nàng để ở trong lòng, nàng làm mẹ nhìn thế nào cũng thấy cao hứng
Trong lòng dễ chịu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghe những lời này, Lâm Ái Vân cảm thấy có chút đạo lý, liền không có đuổi theo, lần nữa ngồi xuống bắt đầu ăn canh
Đợi đến khi phòng bếp dọn dẹp gần xong, Tiêu Thành mới trở về, hồng mềm và hồng cứng đều mua riêng từng túi lớn, vừa mới đem túi to đặt xuống, liền cầm riêng ra hai quả, chạy tới chậu nước rửa sạch, sau đó gọt vỏ đưa cho Lâm Ái Vân
"Anh vừa mới nếm thử, một chút đều không chát
Quả hồng vàng óng ánh được gọt vỏ đặt ở trước mắt nàng, Tiêu Thành nhíu mày, ý bảo nàng liền tay hắn ăn
Trước kia không ít lần làm như vậy, song đều là ngầm, hiện tại trước mặt nhiều người như vậy, nàng vẫn có chút ngượng ngùng, bên má hiện ra một tia đỏ ửng, vươn tay muốn nhận lấy, "Để em tự ăn
"Đôi tay này của em là tay thêu, đợi lát nữa móng tay lại bị nhuộm màu
Tiêu Thành né tránh tay nàng, không đồng ý lại đem quả hồng đến bên miệng nàng đụng đụng, "Rất ngọt, em mau ăn đi
Đã đưa đến bên miệng, Lâm Ái Vân đành phải kiên trì cắn xuống một miếng, ánh mắt nháy mắt sáng lên, hết miếng này đến miếng khác, nước chảy ra, bị Tiêu Thành dùng tay còn lại hứng lấy, hắn cũng không chê dơ, biểu tình nghiêm túc cẩn thận không để một giọt nào rơi lên trên người nàng
Bên cạnh bếp lò, Trương Văn Hoa lấy cùi chỏ chọc chọc Lâm Kiến Chí, đầy mặt vui mừng lại dẫn theo nửa phần oán trách nháy mắt ra hiệu, giống như đang nói: Nhìn xem tiểu Thành người ta đối xử với vợ thế nào
Lại nhìn xem ngươi
"Nếu không, ta cũng gọt cho em một quả hồng nhé
Lâm Kiến Chí nghẹn nửa ngày, rốt cuộc nghẹn ra một câu như vậy
Trương Văn Hoa tức giận lườm một cái, ném khăn lau trực tiếp đi
"Ai
Lâm Kiến Chí sờ sờ chóp mũi, lắc đầu thở dài, lại nhìn về phía Lâm Văn Khang đang giúp rửa chén bên cạnh, lời nói thấm thía: "Thấy không, lòng nữ nhân như mò kim đáy biển, Khang tử, con cũng đừng có giống cha, không thì đến vợ cũng không lấy được
"Cha, vậy cha có thể yên tâm, con không có giống cha..
Ngốc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chữ cuối cùng, Lâm Văn Khang là không dám nói ra, không thì cha hắn có thể cầm đế giày đánh hắn từ thành nam đến thành bắc
"Không có giống cha ở chỗ thẳng tính
May mà tính ra vẫn tròn trịa
"Đúng thế còn gì
Lâm Kiến Chí có chút tán đồng gật đầu, lại bắt đầu sầu làm thế nào để dỗ dành vợ, không thì buổi tối đến phòng cũng không vào được, lại phải chen chúc cùng Khang tử một giường
Bên này, Lâm Ái Vân cùng Tiêu Thành cũng không biết khúc nhạc đệm ngắn này, sau khi ăn xong hồng, lại để Tiêu Thành ăn cơm xong, mới cùng nhau đi tản bộ trong sân
Ở nhà đợi hai ngày, đến thứ tư, Lâm Ái Vân không quên có chuyện lớn phải làm, sau khi rời giường đem chính mình thu dọn xinh đẹp, gọn gàng, soi gương lặp đi lặp lại rồi mới yên lòng
"Hôm nay muốn đi Tú Hội
Tiêu Thành chuẩn bị túi xách cho nàng mang theo, bên trong nhét một ít trái cây sấy khô và mứt hoa quả, cùng với bình nước nóng, ngoài ra còn có một cái ví tiền màu hồng phấn, bên trong đầy tiền, Tiêu Thành dặn nàng ra ngoài muốn ăn gì thì mua, không cần tiếc tiền
"Đúng vậy, trước đây em chẳng phải đã nói với anh rồi sao, Dương thẩm tử bảo em gia nhập một hạng mục rất trọng yếu của Tú Hội chúng ta, cho nên em phải đi sớm một chút
Lâm Ái Vân chỉnh lại cổ tay áo khoác, quay đầu giải thích một câu
Tiêu Thành gật đầu, hai ngày nay trong đầu hắn đều chứa nàng và tiểu gia hỏa trong bụng, chỗ nào còn tâm tư chú ý chuyện khác, hiện tại được nhắc nhở mới nhớ ra, không chút nào keo kiệt khích lệ nói: "Bà xã của anh đúng là lợi hại
"Đó là đương nhiên, hắc hắc, mục tiêu của em chính là trở thành hội viên Tú Hội
Không cố gắng một chút làm sao có thể được
Lâm Ái Vân kiêu ngạo hất cao cằm, dẫn đầu đi ra ngoài cửa
"Em nhất định có thể đạt thành mong muốn
Tiêu Thành lời hay liên tiếp, dỗ dành nàng vui vẻ, trên mặt ý cười không hề đứt đoạn, trước khi ra cửa hắn không quên đem thảm lông mang theo, vải vóc mềm mại màu xanh nhạt khoác lên trên vai hắn, phối hợp với tây trang màu đen, có loại cảm giác mãnh liệt không nói nên lời
Càng không nói đến việc trong tay hắn còn cầm túi vải bố màu trắng phấn của nàng, nhìn thế nào cũng không hợp
Thế nhưng nàng hiện tại lại thích những màu sáng lộ ra sức sống thanh xuân này, nhìn không bị già dặn
"Nhà máy bên anh thế nào
Không có vấn đề gì chứ
Nếu đã nhắc tới sự nghiệp, Lâm Ái Vân liền thuận miệng hỏi, dĩ vãng nàng cũng sẽ không nhắc tới, bởi vì nàng tin tưởng Tiêu Thành ở phương diện này tuyệt đối sẽ không có sai lầm hay sơ suất nào
Quả nhiên, Tiêu Thành cong cong môi, tay không bận rộn ôm lấy vai nàng, "Chồng em cũng có một hạng mục lớn sắp bắt đầu bận rộn, nếu như thuận lợi, cuối năm còn có thể dẫn em đi Tô quốc chơi một chuyến
"Tô quốc
Lâm Ái Vân suýt chút nữa nhảy dựng lên, đời này nàng còn chưa có cơ hội xuất ngoại, tuy rằng kiếp trước thường xuyên cùng Tiêu Thành, Tiêu Quyên cùng nhau xuất ngoại du lịch, nhưng đến cùng cảm thụ lại không giống hiện tại
Niên đại khác nhau, phong cảnh cũng khác nhau
"Ân, đến thời điểm sẽ có cơ hội đi Tô quốc tham quan học tập ở nhà máy, mang theo người nhà khẳng định không có vấn đề, hơn nữa bảo bảo cũng đã ổn định
Hiển nhiên Tiêu Thành đã suy tính rất rõ ràng, an bài cũng rất thỏa đáng
Nghe hắn nói như vậy, Lâm Ái Vân liên tục gật đầu, trong đầu đã bắt đầu kế hoạch, mong đợi
"Em nghe nói Tô quốc có rất nhiều mỹ thực đặc sắc mà Hoa quốc chúng ta không có, sô-cô-la, phô mai, sâm panh..
Liên tiếp nói ra, Lâm Ái Vân đều không khỏi liếm môi, đã bắt đầu thèm thuồng
Tiêu Thành yên lặng ghi nhớ, nhớ tới cái gì, cười nói: "Chu Kim khoảng thời gian trước đi trước sang Tô quốc, anh bảo hắn xem có thể gửi chút về không
"Chu Kim đi Tô quốc
Khó trách từ sau hôn lễ, nàng liền không còn gặp lại hắn, kỳ thật không nói đến Chu Kim, còn có mấy gương mặt quen thuộc ở tỉnh Giang Minh mà Đông tử từng gặp trước đây, nàng cũng không còn gặp lại
"Ân, hắn sớm đi qua đó học tập, phỏng chừng sang năm đầu xuân mới có thể trở về
Tiêu Thành hàm hồ suy đoán, chỉ là đơn giản hai câu che lấp, những chuyện lắt léo trong đó quá mức phức tạp, lại dính đến một ít cơ mật quốc gia, hắn không tiện nói nhiều
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
May mà Lâm Ái Vân cũng không có hỏi kỹ, ngược lại bát quái một chuyện khác, "Trước không phải nói Chu Kim trong nhà sắp xếp cho hắn xem mắt
Thành không
"Không thành, cô nương kia ghét bỏ hắn không biết nói chuyện
Nói đến chỗ này, Tiêu Thành nhớ tới lúc ấy Chu Kim đầy mặt không biết nói gì vừa bất đắc dĩ thất bại, thật là hiếm thấy
Lâm Ái Vân xì một tiếng cười ra, "Cũng đúng, nếu là thành, chúng ta còn phải chuẩn bị tiền mừng
"Chu Kim tuy rằng không biết dỗ dành nữ hài tử cao hứng, nhưng là một người chính trực, duyên phận còn ở phía sau
Nàng có một số lời không nói ra, kiếp trước Chu Kim lấy một người vợ ngoại quốc về nhà, không biết có phải hay không là lần này đi Tô quốc kết duyên, tóm lại sẽ có kết quả tốt
Đối với chuyện này, Tiêu Thành không đưa ra ý kiến, Chu Kim theo bên người hắn rất nhiều năm, nhân phẩm và đức hạnh đều là có mắt cùng thấy
Hai người nói chuyện một chút đã đến chỗ đỗ xe, Tiêu Thành đỡ nàng lên xe ngồi xong, sau đó đem tấm thảm khoác trên vai che lên trên đùi nàng, sợ nàng lạnh
Kinh Thị mùa thu chợt một cái liền qua, thay vào đó là nhiệt độ càng ngày càng thấp của đầu mùa đông, gió thổi vào mặt như là dao cắt, sớm đã phải bôi kem dưỡng ẩm
Lọ kem này của nàng vẫn là mợ Vương Lam tặng, nghe nói là hàng ngoại quốc, hút hàng cực kỳ
Bình thường thả trong túi lấy ra xoa mặt có thể thơm cả một ngày, nàng bôi ra một ít ở lòng bàn tay xoa cho trơn, đợi lát nữa xuống xe khi bị gió thổi sẽ không cảm thấy khó chịu
Bôi xong, vô thức liếc mắt nhìn Tiêu Thành đang lái xe bên cạnh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.