Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Sinh Tồn, Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Chương 118: Gấu Bắc Cực như là băng tuyết trung kiên nhận tin cậy người thủ hộ, đem phong tuyết đón đỡ bên ngoài.




Tiểu báo tuyết ở cổ nàng cọ cọ, "Gào ô
Muốn được vuốt ve
Lâm Thiên Du đưa tay dùng cổ tay không dính nước cọ cọ tai nó, cười hì hì dỗ dành: "Vuốt vuốt vuốt, nhất định sẽ vuốt mà
Tiểu báo tuyết lăn mình, tai áp lên má nàng, vành tai run run, chạm vào đồ vật xong lại không nhịn được mà run lỗ tai, nó lắc lắc đầu, đứng lên đi về phía trước vài bước, leo lên vai Lâm Thiên Du
Thấy nó gần như đứng vững, Lâm Thiên Du liền mặc kệ để nó chơi, tiếp tục xử lý mẻ cá này
Lần này cá nhiều, thu dọn cũng tốn thời gian hơn
Đợi khi cá đều thu dọn xong, đã gần ba giờ
Lâm Thiên Du rửa tay, bưng ca men nước nóng uống từng ngụm nhỏ, nhìn một đống lớn cá đông lạnh, "Cảm giác chừng này là đủ rồi
Nhưng lưới đánh cá không phải bỏ không, vẫn cứ tiếp tục treo ở trong động băng này
Cá nhiều, nội tạng cùng máu cũng nhiều, mùi tanh càng nồng, mẻ cá tiếp theo chắc chắn càng nhiều, không thả lưới thì lãng phí đống nội tạng này
Thả xong lưới đánh cá, Lâm Thiên Du xoa đầu tiểu báo tuyết, đầu ngón tay ôm hai cái tai lại gần nhau, "Thỏ con

Tiểu báo tuyết đang ngậm con cá đông lạnh nhét vào ba lô ngơ ngác ngẩng đầu
Tai báo tuyết cũng tựa hình tam giác, nhưng không nhọn như tai sư tử hổ, cũng có thể là do lông mặt trên quá dày, nhìn tai có vẻ thật thà đáng yêu
Lâm Thiên Du buông lỏng tay, ngón trỏ và ngón cái làm thành hình vòng cung, giống như gài tóc, theo khuôn mặt tiểu báo tuyết vuốt lên, ép tai nó xuống, nàng cười cong mắt nói: "Hải cẩu nhỏ
Tiểu báo tuyết ưỡn ngực, "Gào
【A a a, hải cẩu nhỏ xù lông gào gào!】 【Đáng yêu muốn chết đi dì ngoan ngoãn, sao lại đáng yêu như thế ô ô thích quá.】 【Tai mềm mại xù lông cảm giác thích thật, cho tôi cắn một cái đi, van xin chỉ một miếng thôi!】 Chỉnh lại bộ lông bị vò loạn trên đầu tiểu báo tuyết
Lâm Thiên Du gãi cằm nó, cầm ba lô lên nói: "Cá một lần bắt không hết, ta về trước, ngươi ở đây giúp ta trông chút cá này
Thêm chút củi vào đống lửa, Lâm Thiên Du đeo găng tay vào, châm lửa nói: "Cẩn thận đừng để mình bị nướng chín
Tiểu báo tuyết: "Ô
Trước khi đi, còn không quên đặt camera phát sóng trực tiếp hướng vào tiểu báo tuyết
Lâm Thiên Du thêm hai con cá trên ba lô, không kéo khóa, hô: "Đi đây
"Gào ô
---Cá nhiều quá, nhét xong lại phải xách
Tủ lạnh ở nhà vốn đã đầy thịt, lần này lại có nhiều cá thế này, bên trong thịt động vật cùng thịt cá gần như chật cứng
Lâm Thiên Du dứt khoát ném đống thịt dư ra sang một bên, chống tay lên nắp tủ lạnh nghĩ: "Chờ lát nữa lúc quay lại, sẽ làm thêm mấy viên gạch tuyết, dựng một cái tủ lạnh lớn hơn
Còn lại số cá này, cái tủ lạnh nhỏ không bỏ vừa
Toàn bộ căn cứ, không ngừng có người như Lâm Thiên Du đi thu thập thức ăn, từ khi nhận tin tức tới giờ, hầu hết đều đi ra ngoài tìm đồ ăn
Hiện tại thời tiết tuy nhiệt độ vẫn rất thấp, đi lại cũng tốn sức, nhưng so với lúc bão tuyết, thời tiết hiện tại có thể xem là tốt rồi
Tô Vũ Hành mang hải âu trở về vùi trong tuyết, chú ý thấy Lâm Thiên Du, liền vẫy tay với nàng, "Thiên Du, điện thoại đưa lại đây, cô trực tiếp cầm về đi
Đang định đi tìm tiểu báo tuyết, Lâm Thiên Du dừng bước, đáp: "Được
Điện thoại không phải của mình, đều do tổ chương trình chuẩn bị, phần mềm bên trong được cài đặt hết cả rồi
Tô Vũ Hành chỉ vào một phần mềm ở góc dưới bên phải nói: "Về kết nối với thiết bị phát sóng trực tiếp là được
Chỗ nào không hiểu có thể nhắn tin cho tôi, tôi đi thu đồ ăn đây
Thời gian gấp rút nhiệm vụ nặng, vừa giao đồ cho Lâm Thiên Du, Tô Vũ Hành không dừng lại liền rời căn cứ
Lâm Thiên Du thu điện thoại, thứ này không bằng đồng hồ, lạnh quá sẽ tự động tắt máy, tiện tay so sánh, điện thoại ở dưới hoàn cảnh xấu này quá rõ
Vì muốn đẽo gạch tuyết, còn có chỗ cá kia, Lâm Thiên Du lần này đi ra ngoài cố ý kéo theo tấm ván
..
Trên mặt băng
Tiểu báo tuyết ngồi xổm bên đống lửa, nhìn về phía bầy hải âu ở xa xa
"Đang nhìn gì vậy
Lâm Thiên Du ngồi xổm xuống bên cạnh nó
"Ô..
Tiểu báo tuyết vẫn nhìn bên kia, mắt không động, lại dụi đầu vào người nàng
Bầy hải âu tụ tập hình như đang vây quanh thứ gì
Mơ hồ thấy logo của tổ chương trình, chắc là vị khách quý nào đó
Lâm Thiên Du ôm tiểu báo tuyết, tiện tay ném mấy con cá đông lạnh lên tấm ván, hồ nghi nói: "Bọn chúng đây là..
Bắt cá à
Hải âu thường dùng cách bắt cá là ở dưới nước dựa vào tốc độ đuổi theo, vây quanh trên bờ bắt cá thì đây là lần đầu thấy
Lát sau, hải âu như thấy gì đó, nháo nhào chạy lại, ở giữa tản ra, Lâm Thiên Du cũng thấy Ấn Hữu Lâm đang ngồi bên trong
Những thứ kê bên bờ kia chắc là đồ dùng câu cá
Xem ra, hải âu đang vây xem Ấn Hữu Lâm câu cá
Thiết bị phát sóng trực tiếp tuy quay chủ yếu vào tiểu báo tuyết, nhưng thiết bị bay trên không có thể quay được phạm vi rộng, hình ảnh bên chỗ hải âu cũng được bao quát trong đó
Trong phòng phát sóng trực tiếp cũng có không ít người chú ý tới Ấn Hữu Lâm đang câu cá
【Nửa tiếng rồi, mắt tôi cũng chua cả ra rồi, vẫn không có con cá nào sao.】 【Câu cá vài tiếng không lên hàng là chuyện bình thường, mới nửa tiếng thôi mà, đừng nóng.】 Ấn Hữu Lâm tham gia chương trình kỳ ba đến giờ, cũng đã câu vài lần cá rồi, có thể nói từ khi hắn đến đảo cực thì phần lớn thức ăn đều là nhờ câu cá, không kể là tay câu cá chuyên nghiệp, thì ít nhất cũng có chút kinh nghiệm
Nhưng hiện tại..
bị nhiều con mắt như vậy nhìn chằm chằm, Ấn Hữu Lâm cảm giác mình áp lực to lớn, càng lúc càng cúi vành mũ xuống
Định tránh ánh mắt đánh giá tò mò của hải âu
Phao câu cắm nhanh xuống nước lơ đễnh, dây câu ngang ngạnh căng thẳng làm mặt nước phát ra tiếng động nhỏ
Ấn Hữu Lâm bỗng ngẩng đầu, "Đến rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn vội vàng bắt đầu thu dây, động tác thành thạo thả dây câu khi thích hợp, lặp đi lặp lại vài lần xong, làm hao mòn thể lực của cá, nhanh chóng thu dây lại sau đó dùng lực nhấc lên, dây câu kéo theo con cá biển màu sắc sặc sỡ lao khỏi mặt nước
Ba con cá bị ném xuống đất, đuôi cá giãy giụa mấy cái liền bất động
Ấn Hữu Lâm nhìn kích thước mấy con cá, cười to: "Ghê không
Sao nào
Ngầu không ngầu?
Hải âu vây quanh bên cạnh hai mặt nhìn nhau, đôi mắt to bằng hạt đậu chớp chớp, có vẻ hơi cạn lời nghẹn họng
Tiểu Hắc ở gần nhất, bé mập nhìn con cá nhỏ lại nhìn Ấn Hữu Lâm
Ấn Hữu Lâm: "..
Vì sao hình như mình nhìn thấy sự khinh bỉ trong mắt hải âu
【Ha ha ha ha, hải âu: Vậy thôi sao?】 【Nhìn anh chằm chằm như thế nửa ngày, hóa ra được con cá bé tí xíu còn không đủ nhét kẽ răng.】 【Đều cùng là một cây gậy, một sợi dây, Lâm Thiên Du kéo lưới một đống, anh thì một con bé tí tẹo bằng bàn tay, hải âu thất vọng cũng đúng thôi.】 【Độ khó câu cá với đánh lưới khác nhau mà, câu cá rất khó.】 【Ừm..
Hiển nhiên, hải âu không hiểu, chúng chỉ nhìn xem cá nhiều không thôi.】 Không thấy được cảnh kéo một đống cá lên bờ hoành tráng, hải âu run run lông, đổi góc độ tiếp tục ngồi
Ấn Hữu Lâm tháo con cá nhỏ trên lưỡi câu ra, "Cái này..
"Ô ô
Tay Ấn Hữu Lâm run lên, suýt chút nữa không cho nó tại chỗ "phóng sinh", "Tôi tiếp tục tôi tiếp tục
Vốn định tìm may mắn, tích cóp thêm đồ ăn, bây giờ bị hải âu làm cho, cảm giác như đang "đi thi"
Ấn Hữu Lâm thở dài trong lòng, động tác trên tay vẫn không dừng lại
Câu cá sống câu cá c·h·ế·t
..
Lâm Thiên Du ở gần đó đẽo gạch tuyết, lại bỏ số cá kia vào trong ba lô, vừa làm xong thì nghe thấy túi áo 'ông' một tiếng, rung lên dài xong thì không còn phản ứng
Để tránh nhiệt độ thấp làm tắt máy, Lâm Thiên Du cố ý để điện thoại sát người, giờ lấy ra xem, thì đã tự động tắt, ấn nút nguồn cũng không phản ứng
Lâm Thiên Du bất đắc dĩ, đành phải cất điện thoại vào trước, "Hạ nhiệt rồi, bão tuyết có thể sẽ đến sớm, anh về sớm đi
"Hả
Hạ nhiệt rồi à
Ấn Hữu Lâm ngồi ở đây đầu óc chỉ toàn nghĩ đến câu cá, hoàn toàn không cảm nhận được sự thay đổi của nhiệt độ
Nghe Lâm Thiên Du nói vậy, hắn theo bản năng muốn đứng dậy, kết quả vừa động thì nửa người gần như cứng đờ, giày cùng mặt băng đóng băng cùng nhau, chắc lúc nãy câu cá bị dính nước, chân cứ thế bị đóng băng mà không biết
Ấn Hữu Lâm không muốn giao m·ạ·n·g nhỏ cho nơi này, vội nhân lúc chưa chết cứng, dùng sức rút giày ra, "Được rồi, tôi dọn xong liền về
"Các em cũng thế, tìm chỗ trú mà đứng," Lâm Thiên Du cách găng tay vỗ vỗ bụng bé mập, "Đi theo đồng đội về đi, đừng đứng đây nữa
Hải âu phần lớn thời gian đều ở dưới biển, cũng có cách riêng để vượt qua bão tuyết, Lâm Thiên Du không tiện nhúng tay

Động vật rất nhạy cảm với sự thay đổi thời tiết, từ nãy đã có hải âu lục tục rời đi, tiểu Hắc và tiểu Bạch là ở lại cuối cùng
Chúng nó dẫn theo đồng đội còn lại chui vào trong hang băng
Với chúng mà nói, ở dưới nước còn nhanh hơn trên bờ nhiều
Lâm Thiên Du phản ứng khá nhanh, nhận thấy không ổn liền quay về, nhưng thời tiết thì khó ai nói trước được, dự báo thời tiết cũng chỉ để tham khảo thôi, chưa đi được bao lâu tuyết đã nhẹ nhàng rơi
May mà ban đầu tuyết còn chưa lớn lắm, mà là khi gió nổi lên, thổi tuyết dính vào mặt hơi che mắt
"Gió thổi tuyết thế này, hơi giống ngày đầu tiên ta đến đảo này
Lâm Thiên Du ôm báo tuyết nhỏ, thỉnh thoảng lau kính bảo hộ, "Nhìn tuyết trắng trời đầy thế này, có phải đẹp lắm không
【 Lâm tỷ nói đẹp thì chắc chắn là đẹp rồi, nhưng trước khi con khen, có thể lau sạch tuyết trên ống kính không, con không thấy gì cả
】 【 Không sao đâu, thiết bị phát sóng trực tiếp tự làm sạch được, lát nữa là hết thôi
】 【 Ơ không phải — là con mắt của con có vấn đề à, sao ống kính hình như càng lúc càng xa
】 【 Lâm Lâm
Đừng có nói nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Báo nhỏ bị gió thổi bay mất bây giờ
】 Vừa che mặt, lại còn lo tuyết tạt, còn ôm báo tuyết nhỏ che gió, thêm nữa điện thoại thì hết pin, Lâm Thiên Du không thấy được tin nhắn trên phòng phát trực tiếp
Báo tuyết nhỏ đã trở về nơi trú ẩn
Đám lông xù cũng đã về cả rồi
Gấu Bắc Cực đang ngậm cá, cố gắng nhét vào tủ lạnh, bắt chước dáng vẻ Lâm Thiên Du thường cất đồ ăn, định dùng tấm ván trượt tuyết còn sót lại để chắn
"Ta tới đắp lũy tuyết
Lâm Thiên Du đặt báo tuyết nhỏ xuống cửa
Gió tuyết ập đến cùng lúc, báo tuyết nhỏ vừa chạm đất còn chưa kịp phản ứng, đã bị gió thổi lùi lại hai bước, thụp một cái đập vào đùi Lâm Thiên Du
Báo tuyết nhỏ lập tức xù lông, lắc đầu, há miệng cắn những bông tuyết bay đến, "Gào ô
Lâm Thiên Du vỗ về báo tuyết nhỏ, mở cửa vòm, bế nó vào trong, tiện tay ôm luôn cả cáo Bắc Cực và hải cẩu nhỏ vào theo, "Trong này đừng chạy lung tung, cẩn thận bị gió thổi bay đấy
Lông của gấu Bắc Cực bị gió thổi lệch một bên, nhưng vóc dáng to lớn giúp nó đứng vững trước tủ lạnh
Lâm Thiên Du chậm rãi bước đến trước mặt nó, phủi tuyết bám trên lưng, "Tuyết đoàn cũng vào trước đi, ta ra đắp lại cái tủ lạnh đã
"Ô..
Gấu Bắc Cực quay đầu, cắn sợi dây thừng trên ván gỗ, kéo lũy tuyết lại gần
"Nhanh thôi, đắp tí là xong ấy mà
"Gào
Gấu Bắc Cực cào móng vào lũy tuyết, có vẻ muốn giúp, nhưng lại không kiểm soát được lực tay, vừa chạm vào, lũy tuyết bị cắt góc cạnh rõ ràng, dấu vết lập tức biến mất
"Cái này nhẹ lắm, ta làm được
Lâm Thiên Du không để ý mấy chi tiết đó, ôm lũy tuyết xuống, rồi bắt đầu đắp, phía trước cái tủ lạnh cũ, hướng về phía phòng băng
Trong lúc đắp tủ lạnh, gấu Bắc Cực luôn theo sát bên cạnh nàng
Thân hình lông xù cao lớn che bớt hơn nửa gió tuyết, Lâm Thiên Du vừa bận bịu vừa buồn cười nghĩ, nếu nàng trốn kĩ hơn nữa thì chắc một sợi tóc cũng không bị gió cuốn
Đắp xong tủ lạnh
Lâm Thiên Du nhanh tay ném cá, và cả con mồi mà đám lông xù mang về lần này, vào tủ lạnh
Để bên ngoài có thể bị gió cuốn bay, ở trong tủ lạnh có đồ nặng đè thì an toàn hơn
Đợi khi thu xếp xong hết, tay Lâm Thiên Du cũng có chút cứng đờ, găng tay cũng sắp đóng băng đến nơi, "Đi thôi tuyết đoàn, mình vào nhà thôi

Gấu Bắc Cực đáp lời, không đi trước mà vẫn bám sát Lâm Thiên Du, đợi nàng khom người vào phòng băng rồi, mới theo vào sau
Giống như người bảo hộ trung thành giữa gió tuyết, chắn gió tuyết bên ngoài
"Khổ thân tuyết đoàn
Về đến phòng, Lâm Thiên Du ôm gấu Bắc Cực hôn một cái

Gấu Bắc Cực nghiêng đầu, không hiểu sao nó vừa nãy đứng không làm gì, con người lại nói như vậy
Lâm Thiên Du thấy bộ dạng ngơ ngác đáng yêu của nó, không kìm được lại hôn một cái nữa, "Ngoan
Gấu Bắc Cực liếm liếm má nàng, "Gào
Tuy rằng đã về nhà, nhưng ban nãy ở ngoài lạnh quá lâu
Toàn thân Lâm Thiên Du đều tỏa ra hơi lạnh, cũng không vội ôm mấy đứa khác, thay đồ trước đã, rồi đặt điện thoại lên bàn, hy vọng ở môi trường ấm áp nó sẽ nhanh chóng trở lại bình thường
Lâm Thiên Du ngồi bên đống lửa xoa tay, "Mấy ngày tới chắc mình phải ở trong phòng rồi
Cụ thể mấy ngày thì chẳng ai nói trước được
Có thể gió tuyết bảy tám ngày không ngớt, cũng có thể ngày mai trời sáng tuyết tan, thời tiết tự nhiên thay đổi luôn rất thần kỳ
Lâm Thiên Du đun nước xong, lấy sữa bột ở trạm cứu trợ pha, trong nhà lông xù nhiều, sữa bột phải pha một lần cả lọ
Trạm cứu trợ có lẽ cũng căn cứ vào số lượng lông xù mà cho đồ, sữa bột chất đầy cả một bức tường
Chủ yếu là cho báo tuyết nhỏ, nhưng mà mỗi lần pha, con lông xù nào cũng có phần
Trong không gian chật hẹp, sữa bột thơm ngọt vừa gặp nước nóng, lập tức cả phòng nồng nặc hương sữa
Báo tuyết nhỏ đang ngồi xổm trên bàn, vốn đang liếm lông, ngửi thấy mùi sữa bột, cái mũi nhỏ khịt khịt không ngừng, chạy tới cạnh bàn thăm dò ngó qua
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Xíu nữa xong ngay
Lâm Thiên Du đưa một tay vuốt lông
Gấu Bắc Cực đi săn trở về ở trong môi trường ấm áp hơi buồn ngủ, tìm chỗ thoải mái nằm xuống, đám lông xù trắng như một ngọn núi nhỏ nằm nép một góc
Hải cẩu con lúc nhỏ cũng uống sữa, nhưng chỉ có một tháng bú sữa
Bình thường hải cẩu nhỏ đã ăn cá, hết giai đoạn bú sữa từ lâu, vậy mà đối với sữa bột dành riêng cho động vật, nó hoàn toàn không cưỡng lại được
Sớm khi Lâm Thiên Du vừa mở lọ sữa bột, nó đã một bước ngồi xổm canh bên cạnh, người nửa đứng lên, cố gắng ngẩng đầu
Có vẻ giống tư thế ngẩng đầu đón đồ, chỉ thiếu mỗi việc nó ngậm quả bóng màu sắc sặc sỡ
"Đừng vội, nóng lắm
Uống không được đâu
Lâm Thiên Du ra ngoài đào tuyết hạ nhiệt cho sữa bột, cửa phải đẩy hai lần mới hé được một chút
Hơi lạnh lập tức tràn vào qua khe hở, tiếng gió lúc này có thể nghe thấy được
Không ít bông tuyết cũng bị thổi vào, Lâm Thiên Du vừa hâm nóng được chút lại bị lạnh buốt thấu tim lần nữa
"Gió tuyết hình như lại to hơn rồi
Lâm Thiên Du khẽ ho một tiếng, đánh nhanh rút gọn, vội vàng mở cửa xông ra ngoài, nhanh chóng nhặt tuyết về trong phòng
Rầm một tiếng, cửa đóng sập, ngăn gió tuyết ở bên ngoài
Trời tối om thêm gió tuyết phủ trời, bên ngoài như hoàng hôn
Lâm Thiên Du pha sữa bột, điện thoại đã tự khởi động lại, tin nhắn trong nhóm liên tục nhấp nháy, là Tô Vũ Hàng điểm danh
【 Yêu cầu tất cả khách quý lập tức quay về nơi trú ẩn
】 【 Nhắc lại, yêu cầu tất cả khách quý lập tức quay về nơi trú ẩn
】 ..
Tin nhắn tràn cả màn hình, thỉnh thoảng có người trả lời một dấu chấm, ý là đã thấy
Nhưng ở trong gió tuyết thì khó nhắn tin
Lâm Thiên Du đang định trả lời đạo diễn thì thoáng nhìn thấy tin nhắn trôi trên màn hình
【 Lâm tỷ
Nhìn lũ nhỏ kìa
】 【 Chị lại làm lạc mất con rồi ô ô em khóc chết mất thôi
】 "?!
Lâm Thiên Du sững sờ một lúc, rồi hậu tri hậu giác quay đầu, nơi treo thiết bị phát sóng trực tiếp trước kia giờ trống không
Chết rồi
Tác giả có điều muốn nói: Đến rồi đến rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.