Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Sinh Tồn, Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Chương 123: Bắc Cực sói đồng tử run rẩy, sau lưng cái đuôi cương không biết làm sao.




Lâm Thiên Du uống một ngụm nhỏ nước ấm, tiếng nhai nuốt thức ăn khuya của đám lông xù lẫn với tiếng gió bên ngoài phòng, trong chốc lát làm cho bụng nàng cảm thấy dễ chịu hơn
Bận rộn cả đêm, thời gian trôi nhanh, nhìn thời gian đã gần sáng, Lâm Thiên Du vẫn không hề buồn ngủ
Mở hộp dâu tây mùi thơm nồng, cả căn phòng đều tràn ngập hương ngọt ngào đó
Gấu Bắc Cực ngậm dâu tây, nước ép màu đỏ thấm ướt bộ lông
Lâm Thiên Du buông ly nước, ngược lại lấy một chiếc khăn mặt, lau vết bẩn trước ngực nó, để vạt khăn rủ xuống cổ nó, "Tuyết đoàn ngẩng đầu lên
Gấu Bắc Cực nuốt dâu tây, liếm liếm mép, thành thật nghe theo
Lâm Thiên Du buộc khăn mặt lại, thành một chiếc khăn quàng nhỏ đơn giản
"Các ngươi ăn trước đi, ta đi thay quần áo
Không được đánh nhau, phải tự mình ăn phần mình, ngoan
Quần áo trước ngực của Lâm Thiên Du đã ướt một mảng lớn
Khi ôm Bắc Cực sói quay lại, trước ngực nàng dính không ít tuyết
Về đến phòng chỉ lo cứu Bắc Cực sói, cũng không để ý tuyết trên người, một lúc sau, tuyết tan hết, quần áo ướt dính vào người rất khó chịu
Sợ mình vừa đi, đám lông xù sẽ nhe răng với nhau, Lâm Thiên Du trong phòng cũng không nấn ná lâu, thay quần áo xong liền đi ra
Nàng tựa vào cạnh bàn, sờ vào miếng đệm thịt lạnh lẽo của Bắc Cực sói bị thương, một tay gõ chữ gửi tình hình hiện tại của Bắc Cực sói cho bác sĩ của trạm cứu trợ
Chú ý đến động tác của nàng, con sói liếm liếm khóe miệng dính máu, lùi về sau nửa bước ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn nàng
"Ngươi ngủ sớm một chút đi, có ta trông nó rồi
Lâm Thiên Du kéo vạt áo lông lên, hoàn toàn bọc Bắc Cực sói trong đó, ngày đầu tiên rất quan trọng, cần phải canh chừng, có vấn đề gì phải phát hiện kịp thời xử lý, Lâm Thiên Du tối nay dự định thức trắng đêm
Lâm Thiên Du nhìn đôi mắt màu xanh lam của nó, dường như có thể cảm nhận được tâm trạng của nó bây giờ, không khỏi khẽ thở dài nói: "Ngươi đã làm rất tốt rồi
Là sói đầu đàn, khi đồng bạn bị thương nó cũng tự trách mình
Có lẽ nó sẽ cảm thấy, trong khi đi săn mình chú ý thêm một chút, quan sát động tĩnh của con mồi nhiều hơn, phát hiện có gì đó không đúng và gọi cả đàn lùi lại thì đã có thể tránh được thương vong
Sói đầu đàn dẫn bầy đi săn là có trách nhiệm
Dù từ lúc Lâm Thiên Du xuất hiện đến giờ, nó vẫn luôn trầm ổn bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy những suy nghĩ phức tạp của nó
Quả nhiên, nghe được lời của Lâm Thiên Du, Bắc Cực sói đột nhiên mở to mắt, vành tai run rẩy
Lâm Thiên Du ngồi xổm xuống, ánh lửa lúc sáng lúc tối, chiếu vào nửa bên má nàng, nàng nhẹ giọng nói: "Nó bị thương là điều không ai muốn cả
Ngoài ý muốn sở dĩ là ngoài ý muốn, là vì bản thân nó không thể kiểm soát được
Khi mọi chuyện đã rồi thì có đi nghĩ lại nguyên nhân gây ra tai nạn, điều ngươi có thể làm là khiến cho sự cố đó không xảy ra nữa, chứ không phải tự trách vì sao mình không thể tránh khỏi lần trước
Bắc Cực sói không nói gì, tiếng đáp lại nhỏ như ô cũng không có, chỉ im lặng nhìn nàng
Lâm Thiên Du giơ tay lên, từ từ tiến gần đến nó
Nàng không che giấu động tác của mình, Lang vương nhìn chằm chằm vào tay nàng, mở to mắt nhìn nó từ từ thu hẹp khoảng cách với mình
Lâm Thiên Du làm rất chậm, như để cho Bắc Cực sói có đủ thời gian phản ứng, dù là lùi về sau hay là nhe răng chống cự, Bắc Cực sói đều có đủ thời gian để rời khỏi tay nàng
Nhưng..
nó không làm
Bắc Cực sói cứ như vậy nhìn bàn tay nàng, chậm rãi hạ xuống, đầu cúi thấp xuống, đôi tai dựng đứng theo bản năng rụt lại
Lòng bàn tay Lâm Thiên Du vuốt ve bộ lông mềm mại tinh tế của nó, "Ngủ đi, ngươi cũng mệt rồi
"..
Ô" Dưới hoàn cảnh lạ lẫm bị con người xa lạ đến gần, Bắc Cực sói luôn cảnh giác, căng thẳng, nhưng dường như sự phòng bị đó lại sụp đổ trong một cái chớp mắt
Bắc Cực sói có thói quen dự trữ đồ ăn, nhưng cũng sẽ không kéo lê thức ăn lớn đi một quãng đường xa
Nhất là trong điều kiện bão tuyết, đồng bạn bị thương nặng gần như bị tử thần tuyên án
Trong bầy sói, lang vương bình thường sẽ vứt bỏ đồng bạn bị thương nặng, mang theo những con còn lại tìm một nơi an toàn để dừng chân
Vậy mà con Bắc Cực sói trước mặt lại cắn răng kéo con sói bị thương đi một quãng đường xa, từng bước vượt qua tuyết lớn, chậm rãi đi về hướng khu vực hoạt động quen thuộc
Lang vương không từ bỏ bất kỳ con Bắc Cực sói nào
【ô ô ô oa oa oa, Lang vương thật tốt, ta khóc mất rồi.】 【bé con ơi
Không phải lỗi của ngươi
Các ngươi phải bình an đó.】 【Lang vương luôn im lặng, ta không hề để ý đến việc nó xuống tinh thần, may mà có Lâm Lâm, có thể giúp cho con vật nhỏ được giải tỏa
Nếu như cứ ôm mãi chuyện vụn vặt này trong lòng thì Lang vương sẽ bị trầm cảm mất.】 【Ở trong đàn sói, con nào xưng vương thì con đó đều là người n·ổi bật trong đàn sói, ta nghe nói có vài Lang vương khi bị b·ệ·n·h hoặc khi lớn tuổi thì nghĩ rằng mình không thể đi săn được nữa, chúng sẽ từ chối thức ăn do đồng loại mang về, rồi lẳng lặng tìm đến cái c·h·ế·t
Trong tình huống t·ệ nhất, Lang vương sẽ hi sinh bản thân mình để bảo toàn đàn sói.】 【không nghĩ có một ngày, ta sẽ bị Bắc Cực sói làm cho cảm động.】 ..
Trong môi trường ấm áp an toàn, không cần lo lắng khi tỉnh dậy sẽ bị tuyết vùi lấp, Bắc Cực sói được bao quanh trong sự ấm áp cuộn tròn bên cạnh bàn, cẩn thận khép bàn chân thành một cục nhỏ
Dường như đang cố gắng thu nhỏ mình lại, không để gây thêm phiền toái cho con người
Thật là biết điều
Lâm Thiên Du đặt một tay lên người nó, lúc có lúc không vỗ nhẹ, ý muốn để Bắc Cực sói thả lỏng một chút, không cần phải dè chừng như vậy
Hải cẩu con nằm ngang trên đất khẽ mấp máy môi, từ lúc ăn tối xong nó đã ngủ, lúc này có chút buồn ngủ, không biết khi nào và ở đâu, mở mắt ra nhìn thấy một cục màu trắng trên mặt đất
Là hồ ly
Nghĩ như vậy, hải cẩu con lật người, đang định ngủ tiếp thì đột nhiên giật mình, phần hông dùng sức xoay một cái, nằm sấp trên mặt đất trừng mắt há mồm nhìn Bắc Cực sói
Là sói


Hải cẩu con há to miệng, trông như muốn kêu lên, nhưng Bắc Cực sói lại là thiên địch của hải cẩu, dù có đang ngủ thì khi ở trước mặt hải cẩu con nó vẫn có một sức ép vô hình
Nếu như kêu một tiếng, làm con thiên địch đang ngủ kia tỉnh lại, chẳng phải là cái m·ạ·n·g nhỏ của nó xong đời sao
Vì thế, kinh ngạc thì kinh ngạc, hải cẩu con đã kịp thời dừng tiếng kêu lại, nhìn Lâm Thiên Du lại nhìn Bắc Cực sói, trong mắt viết đầy sự khó tin
Trong nhà có sói
Lâm Thiên Du chú ý đến vẻ mặt khoa trương của hải cẩu con, giơ ngón trỏ lên đặt trên môi, cười ra hiệu bảo nó an tâm
Nếu Bắc Cực sói muốn tấn công nó, có lẽ ngay từ khi mới đến, nó đã làm gì đó với con hải cẩu đang ngủ rồi
Lúc đó nó đã không làm, giờ đều đang ngủ thì nó cũng không cố ý mở mắt ra cắn hải cẩu con một cái
Hơn nữa, đã ở chung một thời gian dài, trên người hải cẩu con đều là mùi của nàng
Với độ hiểu chuyện của Bắc Cực Lang vương, bất kỳ con vật hay đồ vật nào trong phòng mà có hơi thở của nàng, nó sẽ không đụng vào
Lại nói..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Thiên Du chỉ vào gấu Bắc Cực vẫn đang ăn ô mai
Gấu Bắc Cực cũng là thiên địch của hải cẩu đó nha, gấu Bắc Cực ăn hải cẩu giống như cắn hạt dưa vậy, ở chung thời gian này, lúc đó chẳng phải rất tốt sao
Hải cẩu con trái phải nhìn một chút, có vẻ cảm thấy cũng đúng, thế là cả gan lại Phịch một tiếng ngã xuống đất, lật người, chân trước gác lên bụng, đổi tư thế tiếp tục ngủ
Đằng nào buổi tối cũng không định ngủ
Lâm Thiên Du nhẹ nhàng đứng dậy
Tay đang đặt trên người rời đi, cảm giác mất đi đó khiến cho Bắc Cực Lang vương ngay lập tức mở mắt, con ngươi màu xanh lam nhìn vào bóng lưng của Lâm Thiên Du
Bắc Cực sói dường như thở phào nhẹ nhõm, nhúc nhích móng vuốt, lại cúi đầu nằm sấp xuống, rồi nhắm mắt lại
Khi Lâm Thiên Du mang theo một ba lô đầy lông động vật trở về, đám lông xù trong nhà đều đã tự tìm chỗ ngủ
Sàn nhà lát ván gỗ, lại có đống lửa, ngủ ở ngoài phòng cũng không lạnh
Lâm Thiên Du dùng nước sôi nấu lông, từ từ rửa sạch trải ra, trong đêm không có việc gì làm liền se sợi giết thời gian
Lông trong ba lô nhìn như rất nhiều, nhưng thực tế đều là lông khá tơi, nén xuống một chút thì sẽ mất một nửa
【đã ngủ chưa
Sao cảm giác yên tĩnh quá vậy?】 【ôi
Đã gần bốn giờ rồi, trời ạ, không biết tự khi nào lại nhịn đến bây giờ, Bắc Cực sói không sao rồi, ta cũng phải đi ngủ.】 【Hôm nay không nghe thấy Lâm Lâm nói ngủ ngon, không vui.】 Khi con người bận rộn thì thời gian trôi qua nhanh nhất
Lâm Thiên Du tắt phòng phát sóng trực tiếp, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon
--- Cơn bão tuyết suốt đêm vẫn chưa ngừng lại
Tuyết dày che phủ ánh sáng mặt trời, khiến người ta khó có thể phân biệt thời gian bằng ánh sáng
Trong đêm, Lâm Thiên Du xem giờ cho Bắc Cực sói bị thương đo nhiệt độ, luôn quan sát tình hình của nó, chuẩn bị sẵn ống tiêm và thuốc cấp cứu trong tay
Vào lúc rạng sáng, Bắc Cực sói bị thương co giật rồi hôn mê, ống thuốc đã dùng hết, phải treo nước biển duy trì tính mạng
Mãi đến khi chân trời hửng sáng, tình hình của Bắc Cực sói mới dần ổn định lại
Thức cả một đêm dài Lâm Thiên Du đã cạn kiệt sức lực, đầu óc vẫn còn choáng váng khó chịu, đơn giản gục đầu xuống cạnh bàn nghỉ ngơi một lát
Két một tiếng, tiếng cửa mở kèm theo một vệt sáng trắng xóa từ khe cửa tràn vào
Lâm Thiên Du nheo mắt nhìn, thoáng thấy bóng trắng lướt qua khe cửa
Nàng há miệng định gọi, còn chưa kịp phát ra tiếng thì con sói Bắc Cực đã nhanh chóng đóng sầm cửa lại
Trong khoảnh khắc này, nhìn cánh cửa đóng chặt, đầu óc nàng trống rỗng, rồi cơn buồn ngủ ập đến khiến nàng ôm chặt cánh tay, vùi đầu ngủ say, nhanh chóng mất đi ý thức
Gấu Bắc Cực nằm cạnh Lâm Thiên Du, liếm liếm mặt nàng
Nó không ngăn cản con sói Bắc Cực rời đi, mà đứng lên, cắn lớp lông che vết thương của con sói Bắc Cực, ngập ngừng một chút rồi lại buông ra, quay vào phòng
Khi quay ra, nó ngậm túi ngủ trong miệng, ngắm nghía rồi phủ lên người Lâm Thiên Du
Cả người chui vào trong túi ngủ, đúng là không thích hợp để làm chăn đắp
Gấu Bắc Cực kéo bên này không quan tâm bên kia, hai bên xoay vòng vòng rồi miễn cưỡng làm túi ngủ ổn định không bị tuột xuống
Sau đó, nó nằm xuống bên cạnh Lâm Thiên Du
Đang định ngủ, còn chưa kịp nhắm mắt, chiếc túi ngủ vừa được đắp lại như bị kéo mạnh, đột nhiên rơi xuống đất
Gấu Bắc Cực liếm liếm mép, vòng qua Lâm Thiên Du nhìn lại, một con hải cẩu nhỏ đang cố gắng giãy giụa thò đầu ra khỏi túi ngủ, một góc túi ngủ vẫn còn đè nặng phía dưới
Để ý thấy ánh mắt của gấu Bắc Cực, hải cẩu nhỏ chớp mắt, "A
Khi Lâm Thiên Du tỉnh lại, toàn thân đau nhức
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nằm gục trên bàn, mà còn là cái bàn khá cao, ngủ một giấc mà cả người đau mỏi như bị đánh gãy xương
Nàng ngồi dậy, chiếc chăn trên vai trượt xuống
Nàng theo bản năng đỡ lấy thì giật mình
Chăn ở đâu ra
Ngón tay vuốt ve tấm chăn mỏng, kéo lên trước mắt nhìn rõ, Lâm Thiên Du nhíu mày, thì ra là túi ngủ

Hải cẩu nhỏ ngậm một góc túi ngủ, như đang chịu phạt, đứng bên cạnh bàn, giữ cho túi ngủ không bị rơi xuống, không biết đã giữ bao lâu rồi, thấy Lâm Thiên Du tỉnh lại, nó rơm rớm nước mắt, nhỏ yếu bất lực vẫn không chịu buông miệng
Lâm Thiên Du xoa đầu hải cẩu nhỏ, lấy lại túi ngủ từ miệng nó, "Sao chỉ có mình ngươi ở đây, Tuyết Đoàn đâu rồi
Không chỉ có chúng, mà cả con chồn tuyết cũng không thấy
"A gào
"Tuyết còn chưa ngừng mà đã ra ngoài săn bắt rồi sao
Lâm Thiên Du gập chiếc túi ngủ làm đôi, tùy ý vứt sang một bên, "Lỡ bị gió cuốn đi thì sao
Gió cuốn
Nghĩ đến đây, Lâm Thiên Du giật mình, vỗ trán, "Chết rồi, tủ lạnh của ta
Tối qua đi tìm con sói Bắc Cực, đừng nói là đồ đạc trên tủ lạnh, nàng kéo tấm ván gỗ xuống rồi đi luôn, chẳng để ý đồ ăn trong tủ lạnh
Khi quay về thì lại dồn hết sự chú ý vào con sói Bắc Cực, tấm ván gỗ cũng ném lung tung ngoài trời
Một đêm bão tuyết, tủ lạnh chắc chắn bị thổi bay mất rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
—— Tường đá làm tủ lạnh liệu còn nguyên vẹn không còn chưa chắc nữa
Lớp lông đang che cho con sói Bắc Cực bị thương
Lâm Thiên Du khoác áo ngoài rồi đi ra khỏi phòng
Tấm ván gỗ vẫn nằm ở chỗ cũ, trên mặt đất không hề nhúc nhích
Lâm Thiên Du nhấc tấm ván lên, dùng sức đập xuống đất
Tuyết đọng trên mặt đất đã đóng thành một lớp dày
Nếu không có dây thừng đông cứng trên mái nhà, thì việc lôi tấm ván ra cũng là một vấn đề khó khăn
"Cái tủ lạnh này chắc phải làm lại cái mới rồi
Lâm Thiên Du kéo tấm ván gỗ đi về phía tủ lạnh, nếu đồ ăn bị thổi đi thì còn tốt, nhưng nếu trong tủ lạnh toàn tuyết, với đồ ăn đông lạnh lẫn lộn thì dù là dọn dẹp hay tách riêng ra cũng mất công
So ra thì làm lại một cái mới còn đơn giản hơn
Nhưng..
Khi Lâm Thiên Du nhìn thấy tủ lạnh được tấm ván gỗ che kín, trên mặt còn cẩn thận ép mấy tảng đá, nàng ngẩn người
"Hả
Bước chân của Lâm Thiên Du chậm lại, nhấc tảng đá xuống, bên trong thịt đầy ắp, không hề có dấu hiệu bị thổi đi
Thậm chí tuyết rơi vào bên trong cũng rất ít
Lâm Thiên Du hoàn toàn không có chút ký ức nào liên quan đến cái tủ lạnh tối qua
Nàng hỏi, "Tối qua ai đã giúp ta dọn dẹp tủ lạnh vậy
Mọi người có thấy không
Vì trong khu vực này không có ai xuất hiện, Lâm Thiên Du tự nhiên đang nói chuyện với đám người xem phát sóng trực tiếp
Nhưng tối qua tất cả mọi người đều dán mắt vào kênh phát sóng trực tiếp của Lâm Thiên Du, đếm ngược từng giây chờ nàng đi cứu sói Bắc Cực
Kênh phát sóng chính thức cũng có ít người trực tuyến, với lại thời gian cũng muộn rồi, phần lớn là người treo máy để tăng kinh nghiệm
【 Để tôi đi lật lại kênh phát sóng chính thức xem sao
】 【 Oa, chị Lâm phía trước đại sát tứ phương, lại có người ở phía sau giúp đỡ hậu cần, cảm giác này thật thoải mái
】 【 Đúng đấy, người thuê tạm này cũng khá đó, cho cậu ta một cơ hội gửi lý lịch đến trạm cứu trợ đi
】 【 Mà nói, Lâm Lâm có cần trợ lý không
Cậu cứ yên tâm xông pha phía trước cứu động vật đi, để tớ giúp cậu lo hết tất cả
】 ..
Tủ lạnh không có vấn đề gì
Lâm Thiên Du lấy chút thịt và cá mang vào nhà
Thấy mọi người đang bình luận sôi nổi, nàng vừa thái thịt đông trên bàn vừa hỏi: "Kênh phát sóng chính thức vẫn luôn mở sao
Thực ra nàng không chú ý thiết bị phát sóng chính thức treo ở chỗ nào
Kênh phát sóng trực tiếp nhanh chóng hiện ra đoạn video đêm qua
Do tuyết rơi dày, mà thiết bị phát sóng của kênh chính thức lại ở chỗ của Tô đạo nên hình ảnh khá mờ, bóng người chỉ là một mảng
Người xem không nhìn rõ, dựa vào hình thể suy đoán: 【 Chắc là nam đấy
】 【 Người khá cao, có phải là Ấn Hữu Lâm không
】 【 Nhớ là Nhếp Lăng Dương..
Ấn Hữu Lâm hôm qua không phải bị trẹo chân sao, chắc chắn không thể nào giữa đêm ra ngoài
】 Lâm Thiên Du mở video lên xem
Trong khung cảnh tuyết rơi dày đặc, nàng liếc mắt một cái là nhận ra ngay đối phương, đúng như dự đoán
Nàng mím môi cười, bỏ từng miếng cá, thịt còn chưa tan đá vào nồi, "Phong tiên sinh cũng xem phát sóng của tôi sao
Bình luận: 【 Ơ
】 Sau đó, kênh phát sóng hiện tin nhắn của Phong Tĩnh Dã: 【 Đêm qua cô xông ra cứu sói Bắc Cực lên hot search rồi đấy
】 Dù thiết bị phát sóng ở bên ngoài, Lâm Thiên Du không hề xuất hiện, nhưng lượng người xem phát sóng vẫn tăng đều đều
Hình ảnh sói Bắc Cực Vương kéo đồng bạn bị thương về nhà đã gây xúc động mạnh mẽ
Khi Lâm Thiên Du xông ra, những chủ đề liên quan đã đứng đầu trên weibo
Phong Tĩnh Dã: 【 Vất vả rồi
】 Lâm Thiên Du nheo mắt lại, lời nói mang theo ý cười vui vẻ, "Đây là việc tôi phải làm mà
Gạt bỏ thân phận người thuê tạm, nàng vẫn là một nhân viên của trạm cứu trợ
Phong Tĩnh Dã nghe vậy cũng trêu chọc nói: 【 Tháng này tăng lương cho cô
】 Lâm Thiên Du lập tức cười rộ lên, "Phong tổng không bằng cân nhắc chuyển tôi từ thực tập sinh thành nhân viên chính thức đi
Phong Tĩnh Dã: 【 Nếu cô muốn, thì có thể bất cứ lúc nào
】 Nhân viên ở trạm cứu trợ đều phải tuân thủ quy trình thăng chức đầy đủ
Có thể nói, mọi việc đều phải tuân theo quy tắc
Nhưng nếu là Lâm Thiên Du, Phong Tĩnh Dã không những không phản đối mà còn rất sẵn lòng để cô trở thành ngoại lệ của quy trình này
Ở nơi trọng thực lực, đừng nói là chuyển chính thức, nếu Lâm Thiên Du muốn tự mình quản lý một hòn đảo cũng không phải là không thể
Chỉ là..
Việc quản lý một hòn đảo đồng nghĩa với việc cô phải dành thời gian ở lại đó
Mà Lâm Thiên Du cứ chạy tới chạy lui giữa các đảo thì e rằng không ổn
Kênh phát sóng trực tiếp không có hình ảnh, Lâm Thiên Du cứ thế trò chuyện vui vẻ với Phong Tĩnh Dã
Bình luận: 【??
】 【 Hai người..
Làm cái gì vậy
】 【 Không được kín tiếng chút nào à
@ Tuyết Đoàn, mau về đây
Nhà ngươi bị trộm rồi kìa
】 Một tiếng va chạm nhỏ vang lên, như có người đang gõ cửa
Tay Lâm Thiên Du đang khuấy nồi thịt cá dừng lại
Vì mọi người liên tục nhắc đến @ Gấu Bắc Cực, nên phản ứng đầu tiên của nàng khi nghe tiếng động, chính là Tuyết Đoàn đã đi săn về
Nhưng nghĩ lại thì Tuyết Đoàn biết tự mở cửa
Tiếng động này như là đang gõ cửa vậy
Lúc Lâm Thiên Du đang nghi ngờ thì ngoài cửa lại phát ra tiếng xào xạc
Đây là tiếng móng vuốt của động vật nhỏ đang cào cửa sao
Lâm Thiên Du buông đũa xuống
Vừa mở cửa thì con sói Bắc Cực đã ngồi ngay ngắn ở ngoài cửa, miệng ngậm một con thỏ tuyết
"Ngươi về rồi
Biểu tình nghi hoặc của Lâm Thiên Du chuyển thành tươi cười, "Ta còn tưởng ngươi về tìm những đồng bạn khác chứ
Dù sao thì tối qua nó đã đi cùng nàng, hình như con sói này không hề giao tiếp với những con sói khác trong đàn
Xem ra con sói Bắc Cực cũng ra ngoài đi săn rồi
"Ô..
Con sói Bắc Cực không có ý định vào, mà đặt con thỏ ở cửa, rồi lại định quay người bỏ đi
"Này
Đừng đi mà..
Ăn chút cơm rồi hãy ra ngoài
Lâm Thiên Du chỉ vào thịt trong nồi, "Ta lấy ra rất nhiều thịt đó
Sói Bắc Cực cúi đầu dùng môi đẩy con thỏ, đưa đến chân Lâm Thiên Du
Có vẻ như nó muốn ăn thịt này
Lâm Thiên Du lập tức trả lời: "Được, được, ta lát nữa sẽ rửa sạch rồi cho đồng bọn của ngươi ăn
Cứ tưởng rằng con sói Bắc Cực muốn như vậy, ai ngờ nó lại có vẻ mặt nghiêm túc: "Ô
Ăn
Lâm Thiên Du dừng chân, "Cho ta sao
"Ô..
Sói Bắc Cực lại đẩy con thỏ về phía trước
Vết thương trí mạng trên cổ con thỏ vẫn đang chảy máu
Con thỏ mềm mại, mới bắt về, thậm chí còn ấm
Từ khi con thỏ bị cắn ch·ế·t đến khi đưa tới trước mặt nàng, thời gian hẳn là cực kỳ ngắn
Con thỏ vùng cực, bất kể là cảm giác hay chất t·h·ị·t đều vô cùng tốt
Lâm Thiên Du ngồi xổm xuống nhặt con thỏ lên, kinh ngạc nói: "Ngươi không phải cố ý đi bắt con thỏ cho ta đấy chứ
Bắc Cực sói r·u·n r·u·n lông, nghe Lâm Thiên Du nói vậy không hề phủ nh·ậ·n, đưa đồ ăn xong, liền xoay người bỏ đi
Lần này không cho Lâm Thiên Du cơ hội ngăn cản, nó chạy đi còn cố ý đóng cửa lại, dùng móng vuốt đẩy kín mới rời đi
Lâm Thiên Du cầm con thỏ trong tay lắc lư, vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ: "Lại bị con lông xù ném cho ăn
Con thỏ này chẳng lẽ không phải là tiền tệ thông dụng ở vùng cực đấy chứ
Giống hệt như con cá trong biển ma quỷ
Là món quà mà tiểu động vật biểu lộ lòng cảm tạ đối với loài người
【con thỏ: Ngươi giỏi, ngươi thanh cao, ngươi báo đáp muốn cái m·ạ·n·g của ta.】 【ô ô ô, thật x·i·n l·ỗ·i, nhìn thật đáng thương, ta khen thưởng chút quà cứu nó, nhưng ta không đủ tiền, cứu nửa con thôi vậy.】 【tê..
Vậy nửa con kia ta muốn muối tiêu, đầu thỏ chua cay cám ơn.】 【oa, thật sự là một đám vô tình lãnh huyết
Xem nước miếng của ta chảy dài ra rồi này.】 "Con thỏ này vừa hay cùng với con chồn tuyết ngày hôm qua đưa đến để hầm canh
Con thỏ nếu vẫn còn s·ố·n·g thì nuôi cũng không khó, nhưng nó đã t·ắ·t thở rồi, Lâm Thiên Du định làm chút đồ ăn cho người b·ệ·n·h
Tách t·h·ị·t thỏ khỏi xương, nội tạng và t·h·ị·t chia làm hai phần, t·h·ị·t từ hai con thỏ cạo ra cũng được không ít
Đặt lên bếp lò để giữ ấm, đợi Bắc Cực sói tỉnh lại thì ăn được
Còn lại xương và phần thịt không cạo hết, ch·ặ·t nhỏ để nấu một nồi canh lớn
Canh t·h·ị·t thỏ có thể dùng cho lũ lông xù uống như nước
Nước có vị t·h·ị·t hẳn sẽ dễ uống hơn nước lọc, cũng uống được nhiều hơn chút
Đối với mèo không thích uống nước, thì ở trong ấm nước cho thêm nước cũng là đạo lý tương tự
Trong nồi canh thỏ đang hầm, bên cạnh là nồi nhỏ đang nấu canh cá
Lâm Thiên Du đi ra hố lửa thêm củi, xoay người đi đến bên cạnh bàn, vén áo lông lên, cẩn t·h·ậ·n cầm lấy móng vuốt của Bắc Cực sói, kiểm tra vết thương ở đùi trước của nó
Ban ngày nó vô ý co rút, lúc giãy dụa lại không kiểm soát được, móng vuốt cũng không nhịn được mà r·u·n động, vốn vết thương chưa khép miệng lại bị chảy máu không ít, ban ngày đã bôi thuốc rồi, nhưng giờ miếng vải thưa lại thấy m·á·u
Khăn mặt hôm qua đã thay rồi, khăn bẩn thì vứt vào thùng rác, chờ buổi biểu diễn kết thúc thì sẽ xử lý
Vết thương trên người thì không sao, nghiêm trọng nhất vẫn là chỗ lỗ m·á·u ở chân trước
Lâm Thiên Du tìm thùng thuốc cứu thương, định tháo vải thưa ra bôi thuốc lại, lần này khi nắm móng vuốt lại cảm thấy một chút lực cản
Một sự giãy dụa rất nhỏ
Lâm Thiên Du vừa ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt xanh da trời ngơ ngác, nó vừa tỉnh lại vẫn còn có chút mờ mịt, vô t·ộ·i nhìn nhân loại đang cầm móng vuốt của mình, muốn giãy dụa nhưng không có sức, chậm rãi chớp mắt
Lâm Thiên Du thấy vậy lại nhẹ nhàng thở ra, trên mặt nở một nụ cười ôn nhu, "Ngươi tỉnh rồi
Bắc Cực sói cuống cuồng giật giật móng vuốt
Lâm Thiên Du vội vàng ôm năm ngón tay nó lại: "Đừng động, ta đang bôi thuốc cho ngươi..
Đau lắm hả
Nghĩ chắc là khi thuốc bột dính vào vết thương sẽ đau, Lâm Thiên Du liền nhẹ nhàng thổi vào vết thương ở chân trước: "Như vậy có dễ chịu hơn không
Gió nhẹ mơn trớn vết thương khiến đồng tử của Bắc Cực sói r·u·n r·ẩ·y, cái đuôi sau lưng thì cứng đờ không biết làm sao, dưới ánh mắt ôn nhu của Lâm Thiên Du, nó khẽ lắc đầu một chút: "Ô, gào ô..
Tác giả có lời muốn nói: Ngủ ngon ngủ sớm yêu mọi người...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.