【Đây là dấu chân của con vật gì vậy
Sao mà to thế
Có hợp lý không vậy.】 【Có phải là hổ không
Nhìn giống móng vuốt hổ ghê.】 【Emm..
Nhìn kiểu này thì nói là báo hoa mai cũng được, nhưng vấn đề là, cái dấu móng này lớn quá, dù là hổ hay báo hoa mai, thì dấu móng vuốt của hổ Đông Bắc cũng không lớn thế này đâu.】 Thiết bị phát sóng trực tiếp điều chỉnh độ phân giải cao thấp, thay đổi góc độ chụp lại dấu chân này
Lâm Thiên Du đang xác định xem có phải có hổ hay không, nàng không đưa ra câu trả lời chắc chắn, "Kệ nó đi, ở nhà lông xù còn đang chờ ăn cơm đây
Dứt lời, Lâm Thiên Du liền trực tiếp ôm dừa đi
Hải sản bắt được một đống
Mấy loại như hàu sống linh tinh, dùng cục đá đập cho hở ra, dùng lực cánh tay tách chúng ra theo chỗ hở đó, đặt lên bếp nướng chín là được
Mấy thứ này đều là đồ ăn sống được, không cần chín quá, nóng là có thể ăn
Lâm Thiên Du đập con nhím biển ra, thứ này không có thịt, ăn chính là phần trứng, báo hoa mai thấy toàn thân thứ của nó cũng chẳng buồn nhìn lấy một chút, nàng dựa vào người báo hoa mai, nâng nhím biển lên, "Nhím biển này ngon đó chứ
【Cảm giác có chút giống nhím biển cầu gai ấy, trứng của nhím biển cầu gai có to như này không?】 【!!
Hôm qua ở tiệm đồ Nhật dưới nhà gặp đồ này, còn nhỏ hơn của chủ kênh một vòng mà đã bán hơn ba nghìn một con, chủ kênh hôm nay dạo bờ vịnh đã vớt được nhiều như thế này rồi!】 【A a a
@ đạo diễn, có thực sự không nghĩ bắt tôi đi tham gia chương trình sao
Tôi không hứng thú với nhím biển, chủ yếu là muốn được ăn.】 Nhím biển cầu gai không chỉ ngon, mà giá trị dinh dưỡng cũng cao, Lâm Thiên Du gật đầu, "Trong biển còn nhiều lắm đó, tôi bắt không hết nên hái mấy con thôi
Nàng ăn nhím biển, không khỏi nói: "Giá mà có bát cơm thì tốt rồi
Cơm nhím biển thêm chút xíu xì dầu thì hương vị tuyệt cú mèo
Nhất là những con nhím biển mọc ở hoang đảo chưa khai thác, biển trong veo không ô nhiễm, nhím biển cầu gai ở môi trường này có vị ngọt thơm, không hề có chút mùi tanh, cảm giác trơn mượt
Chỉ là..
Khẩu vị này có vẻ chỉ Lâm Thiên Du thích, dù là gấu đen hay chim mỏ ngắn, đều không có chút hứng thú nào với nhím biển này, mà lại chuyển sang lăn qua lăn lại chơi với mấy con cá trên đất
Lâm Thiên Du nghĩ, có lẽ chúng vẫn chưa đói
"Để lại cho các ngươi mấy con
Lâm Thiên Du ăn một phần nhím biển còn lại rồi không ăn nữa, mà chuyển sang quạt đống lửa, vỏ sò trên đống lửa nóng lên một chút là tự há miệng
Sò hến tươi không có một chút cát, con nào con nấy to đùng
"Nhìn con ngao này, to bằng cả tay ta
Để so sánh cho tiện, Lâm Thiên Du xòe năm ngón tay, từ phía sau dùng lòng bàn tay đỡ lấy con ngao
Con ngao cũng chỉ ngắn hơn ngón tay nàng một chút
Mở ngao ra bên trong còn có nước canh, vừa ăn cả canh cả thịt, vị ngon miễn bàn
Lâm Thiên Du nướng nóng vài con đặt bên cạnh để hạ nhiệt độ, chờ Tiểu Điêu về ăn
Làm xong, phần còn lại, Lâm Thiên Du nướng một con ăn một con, "Gấu nhỏ, Hoa Hoa
Hai người các ngươi thực sự không ăn sao
"Ô..
Gấu nhỏ nói không ăn, Lâm Thiên Du lại quay đầu nhìn về phía báo hoa mai, "Hoa Hoa..
Dừng một chút, sau khi nhìn rõ hành động của báo hoa mai, nàng nheo mắt, có chút không dám tin, "Hoa Hoa ngươi đang làm gì vậy
Báo hoa mai đang đào cát chôn nhím biển khựng móng vuốt, bị phát hiện rồi thì vẫy đuôi làm như không có gì, vuốt móng chân xuống tấm bạt chống nước, phủi đi quá nửa cát, rồi lại nằm xuống
【Phụt —— ha ha ha ha!】 【Nhìn là biết, Hoa Hoa ghét nhím biển lắm.】 【Nghĩ theo hướng tích cực thì, nói không chừng là định giấu đồ ăn rồi chôn đi, chứ không phải coi nhím biển là..
Haha
Không thể nào biện minh nổi, Hoa Hoa chính là đang coi nhím biển là rác rồi chôn.】 Lâm Thiên Du dở khóc dở cười, "Này nhé Hoa Hoa, ngươi nếm thử một miếng thì sẽ biết nhím biển này ngon như nào
Bỏ sò biển trên tay xuống, Lâm Thiên Du xoa tay đi về phía báo hoa mai
"..
Hoa Hoa nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm, tai cụp xuống, cổ họng phát ra âm thanh cảnh cáo
Từ khi quen với Lâm Thiên Du, Hoa Hoa đã rất ít khi nhe răng, thi thoảng có mấy lần cũng chỉ là đùa nghịch, hoàn toàn không gây chút uy hiếp nào
Giống như trước mắt, đối mặt với con mèo lớn đang lộ móng vuốt, Lâm Thiên Du cũng không có chút sợ hãi nào, trực tiếp xông lên, một tay đè ngã Hoa Hoa
"!
【!!
Tôi thật sự không thể tin vào mắt mình!】 【A a a
Lâm tỷ ngầu quá!】 Hoa Hoa nằm ngửa bụng lên trời, những chiếc móng vuốt dùng để đe dọa đối thủ vụt lóe lên rồi ẩn sâu trong vuốt, lấy tay sờ thì chỉ thấy miếng đệm thịt mềm mại, chân trước có chút co quắp đặt lên phía trước thân
Lâm Thiên Du dứt khoát túm lấy vuốt của Hoa Hoa, sau đó cầm miếng nhím biển đã mở đưa tới miệng Hoa Hoa, cười sung sướng, "Nào Hoa Hoa, nếm thử một miếng ngươi chắc chắn sẽ thích hương vị này
"Gào—
Hoa Hoa cố sức ngẩng đầu lên, ý cự tuyệt rất rõ ràng, nhưng từ đầu đến cuối không hề lộ ý tấn công, ngay cả tiếng gầm nhẹ đe dọa cũng không có
Sống đúng một con vật đáng thương bị ép buộc
Đuôi nó quẫy sang trái sang phải trên tấm bạt chống nước, tạo tiếng sột soạt, thi thoảng lại vỗ một cái vào tấm bạt, đối mặt với thứ nhím biển hình dạng kỳ lạ nó thà chết chứ không chịu khuất phục
Nhìn nó không tình nguyện, Lâm Thiên Du lại không nhịn được muốn trêu nó, "Nào nào nào, ngoan, mau há miệng, tranh thủ lúc còn tươi
"Gào
Hoa Hoa há miệng gầm về phía nàng, Lâm Thiên Du nhân thế dịch tay lại, giả vờ muốn đổ nhím biển vào miệng nó, Hoa Hoa vội vàng ngậm miệng, nhỏ giọng ô ô
"Ha ha..
Lâm Thiên Du nhịn không được bật cười thoải mái
Gấu đen đang ăn cá ở gần đó liếc mắt sang bên này, nghi hoặc nghiêng đầu, tò mò Lâm Thiên Du đang làm gì, bỏ con cá đang ăn dở xuống, chạy nhanh hai bước lại đây định gia nhập
Kết quả đến gần mới phát hiện, trong tay Lâm Thiên Du đang cầm một thứ màu đen xì, đầy gai kỳ dị
Gấu nhỏ trợn tròn mắt, rõ ràng bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ không nhẹ, trực tiếp lùi về sau ba bước, rời xa chiến trường
Lâm Thiên Du một tay đè Hoa Hoa, cảm nhận được gấu nhỏ đến gần, quay đầu lại cười với nó, "Gấu nhỏ cũng muốn ăn một miếng sao
"Ô ô
Gấu nhỏ quay đầu liền chạy, giống như sợ Lâm Thiên Du đuổi theo vậy, nhặt lại con cá ăn dở, lại đi ra xa hơn lủi thủi
"Ha ha
Lâm Thiên Du cười nghiêng ngả, "Đáng yêu thật đó, ha ha..
Cười đau cả bụng
Nàng run rẩy tay ôm bụng nằm xuống, khóe mắt nhanh có nước mắt chảy ra
Cười đến phát khóc
Gấu nhỏ đáng yêu chạy trốn trước, báo hoa mai nằm trên tấm bạt chống nước cũng không hề có sức phản kháng
【Kinh
Một cô gái nhu nhược tay đè báo hoa mai dọa chạy gấu đen, trấn áp cả rừng mưa!】 【Xem chúng ta dọa gấu nhỏ sợ kìa, thịt trên người cũng run hết cả lên.】 【Chết cười, sao thế, toàn chê gấu nhỏ béo, cái xe tăng nhỏ này chỉ là nhiều thịt thôi mà.】 【Ha ha ha
Cạn lời
Ông nói câu này chả khác gì ông cả.】 Lâm Thiên Du nằm nghiêng người bên cạnh Hoa Hoa, đưa tay sờ bộ lông trên bụng nó, tiện tay để nhím biển sang một bên, cười mệt nghỉ một lát
Thấy nàng không động đậy, báo hoa mai nằm ngửa lại quay đầu nhìn nàng một cái
Lâm Thiên Du đưa tay ôm cổ nó, ôm lấy cọ mạnh, "Sao vậy ngoan
Hoa Hoa liếm liếm khóe miệng, nhìn về phía nhím biển bị bỏ sang một bên, "Rống..
Lâm Thiên Du chớp mắt hiểu ý, đối diện với đôi mắt xinh đẹp kia của Hoa Hoa, trong lòng mềm nhũn hết cả, "Thôi mà, trêu ngươi thôi, không thích ăn thì ta không ép, rừng mưa lớn như này, muốn bao nhiêu mỹ vị mà chẳng có
Lâm Thiên Du nắm vuốt của Hoa Hoa, xoa xoa, "Ta đi lấy cho ngươi mấy con cá nữa
Cá trên bếp cũng đã nướng gần xong, sợ nướng cháy thì phí nên Lâm Thiên Du cố tình dùng lửa nhỏ, lúc này vừa lúc lấy được
Hoa Hoa lại rất vui vẻ ăn cá nướng, so với cá sống, cá chín nướng dễ nhai hơn, liếm xuống đều là từng miếng thịt cá
Gấu nhỏ thấy nhím biển bị Lâm Thiên Du ăn mất, mới ngậm cá đi về, ăn ở gần chỗ nàng
Lâm Thiên Du rót hai cốc nước, theo lệ gấu nhỏ một cốc nước mật ong, Hoa Hoa không thích đồ ngọt, uống nước lọc
"Thu
Tiểu Điêu khi trở về mang theo một con gà
Từ sau trận mưa to đó, dù là trên núi hay dưới chân núi cũng rất khó nhìn thấy gà, có lẽ là chúng đã tìm được nơi sinh sống phù hợp hơn, cũng có thể đã bị thú dữ đói bụng săn mồi trong mưa to, nói chung dù là lý do gì thì giờ đây, những khu rừng, nơi mà đoàn làm chương trình thả mấy vị khách quý đi săn động vật cũng đã vắng vẻ đi nhiều
"Về rồi hả
Tiểu Điêu vất vả rồi
Lâm Thiên Du đẩy lá cây đựng ngao trắng sang một bên, "Đến ăn chút gì đi, ta nướng xong rồi
Lần trước nướng sò Tiểu Điêu đã rất thích, lần này ngao trắng hương vị chỉ có hơn chứ không kém, Tiểu Điêu chắc chắn cũng thích ăn
Mấy con nghêu này tuy sống dưới biển, nhưng thỉnh thoảng lúc thủy triều dâng cũng bị đánh dạt lên bờ, số sò hến không bị nước cuốn đi liền trở thành quà vặt của một vài loài động vật
Chim mỏ ngắn ngậm một miếng thịt ngao nhỏ bên trong, rồi lại dùng mỏ mổ nước canh, mổ một cái lại ngẩng lên uống cạn
Thấy nó ăn từ từ như vậy, Lâm Thiên Du lại mở thêm hai con nhím biển
Đối với nhím biển, chim mỏ ngắn không bài xích như gấu đen và Hoa Hoa, nhưng cũng không ăn bao giờ, vì tò mò nên nó nếm thử một miếng, thấy vị cũng không tệ, lúc này mới cúi đầu ăn
Đối mặt với việc đại khoái ăn miếng cuối cùng của con lục khắc, Hoa Báo nheo mắt, gấu đen thì nhìn trân trân, từ xa không thấy rõ, đến gần lại nghiêng đầu nhìn kỹ
【Gấu đen: Không phải chứ huynh đệ, ngươi thật sự ăn à.】 【Ha ha ha ha, vẻ mặt kinh ngạc đừng lộ ra quá rõ ràng vậy chứ!】 【Vì sao nhím biển đắt tiền như vậy lại bị Hoa Hoa và gấu nhỏ ghét bỏ như vậy vậy uy!】 ..
Con gà đã tắt thở kia, Lâm Thiên Du trực tiếp nhổ lông, dùng nước biển rửa, sau đó dùng nước ngọt xối lại một lần là có thể nướng
Nội tạng cũng được rửa sạch sẽ, đặt trên lá cây, để đám lông xù trong nhà tự chọn ăn
Bọn chúng đều không quá đói bụng, bữa ăn ở bờ biển này không tính là bữa chính, nhiều nhất chỉ là bữa ăn khuya dọc đường thôi
Lâm Thiên Du một tay nướng gà, một tay lấy tôm hùm ra từ trong đống lửa
Tôm hùm được chế biến giống như cua hoàng đế lần trước, nhưng so với cua hoàng đế thì thịt tôm hùm có vẻ ít hơn
Lấy hết thịt ra, để sát vào phần nội tạng
Lâm Thiên Du ăn no liền không đụng đũa nữa, ngồi trở lại trên tấm vải chống nước, gối đầu lên bụng Hoa Báo
Hơi thở của Hoa Báo rất nhẹ, bụng phập phồng, khi ta nằm lên trên đó cũng không có cảm giác gì, ngẩng đầu nhìn trời đã hoàn toàn tối
Thực ra, ban đêm ở bên ngoài không tối như trong hang núi, rừng mưa với những cây đại thụ tươi tốt che khuất phần lớn bầu trời và ánh mặt trời, nhưng bờ biển thì không
Ban đêm, vầng trăng sáng treo cao, điểm điểm tinh quang lấp lánh, vô hình trung khiến người ta chậm lại hơi thở, cả người dần dần trầm tĩnh lại, bị màn đêm vô biên hấp dẫn
Lâm Thiên Du nhẹ giọng nói: “Chắc chắn bình minh ở đây sẽ đẹp lắm.” Bờ biển, đỉnh núi, đều là những nơi lý tưởng để ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn
"Thực ra như vậy cũng rất tốt, đói thì tự kiếm ăn, có đám lông xù thì cũng không chán
Lâm Thiên Du dang hai tay, giữ đầu Hoa Báo lại không để nó vò loạn, “Đêm nay ngủ ở đây luôn.” Sau khi quyết định, Lâm Thiên Du nghỉ ngơi đủ thì đứng lên, “Đêm khuya dạy học, để tránh cẩn thận lưu lạc hoang đảo, nếu cần trong thời gian ngắn làm ra cái giường để ngủ.” Lâm Thiên Du cân nhắc con dao đi rừng, chặt mấy lá chuối tây xuống rồi nói: "Trước tiên tìm cây liền nhau, sau đó dùng gỗ phù hợp làm khung xương
Vì không có dây thừng, việc làm võng vốn đã khó khăn, ngược lại vấn đề là làm sao để cố định
Đã muộn thế này rồi, Lâm Thiên Du cũng không chạy đi xa tìm thứ có thể làm dây thừng, chỉ như là làm nơi trú ẩn, dùng gỗ tự nhiên làm nền tảng
Dùng gỗ và thân cây vừa chặt tạo thành hình tam giác
Ở giữa hình tam giác cũng chèn vào một thanh gỗ
“Như vậy coi như là sơ bộ, sau đó dùng cành liễu đan vào, giống như đan giỏ vậy.” Xung quanh đây cành liễu chỗ nào cũng có
Nhìn xuống dưới thấy lá cây đã dọn sạch sẽ, cành liễu non mềm sẽ không dễ bị tách, tiện lợi cho việc đan
Cành liễu sẽ khô đi theo thời gian, nhưng sau khi đan xong, dù khô thì cũng sẽ không dễ bị bung ra
Đan cái này rất đơn giản, Lâm Thiên Du đan xen lên xuống, quấn quanh mấy cành liễu, cố ý đan chắc một chút
Hoa Báo canh chừng ở một bên, đồng tử dựng lên, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm cành liễu lúc ẩn lúc hiện trong tay Lâm Thiên Du
Lâm Thiên Du đang chuyên tâm đan võng thì cảm thấy cành liễu bị giật một cái, quay đầu nhìn lại, thấy Hoa Báo đang ngồi xổm dưới đất, duỗi móng vuốt lông xù ra khều cành liễu
【A a a đáng yêu quá!】 【Đan võng cái gì mà đan võng
Ném cành liễu cho Hoa Hoa chơi đồ chơi mèo đi!】 【Ta mua rất nhiều đồ chơi mèo, mèo nhà ta toàn là kiểu cao lãnh không thèm để ý, sao Hoa Hoa lại đáng yêu thế, còn có thể tự mình chơi đồ chơi mèo.】 【@Đạo diễn, mở bình chọn đi, ta muốn mua đồ chơi mèo cho Hoa Hoa, mua thịt cho gấu nhỏ, làm vòng hoa cho Tiểu Điêu!】 Nhận ra Hoa Báo đang chơi đùa, Lâm Thiên Du nheo mắt lại, lại không quá để ý đến tiến độ làm võng, cầm cành liễu đưa tới đưa lui trước mắt Hoa Báo
Lần này Hoa Báo không tùy tiện thò móng vuốt nữa, mà là nằm xuống, hai chân trước chụm lại, làm tư thế vồ mồi
Lâm Thiên Du lại tăng tốc độ lay cành liễu, thường xuyên kéo lên trên, Hoa Báo cũng ngẩng đầu theo dõi, mắt nó luôn đuổi theo cành liễu
Ngay sau đó, Hoa Báo trực tiếp nhảy vồ, ngoạm lấy cành liễu
Vừa gặm vừa phát ra tiếng “Ô ô”, lăn một vòng, để lộ bụng, hai chân trước ôm lấy cành liễu, còn hết sức nâng chân sau lên đạp
Nắm chặt cành liễu cắn tới cắn lui, khi Lâm Thiên Du rút cành liễu ra thì cành liễu chỉ bị trầy da nhẹ
Hoàn toàn không bị cắn đứt
Với lực cắn của Hoa Báo, nếu muốn cắn cành liễu này thì e là đã nát vụn rồi
Lâm Thiên Du sờ tai nó, thừa lúc Hoa Báo nhắm mắt, chớp nhoáng rút cành liễu ra, “Ha ha, ta lấy được rồi—— a!” Chưa kịp kiêu ngạo xong thì Hoa Báo đã nhào tới theo cành liễu, Lâm Thiên Du trực tiếp không kịp phòng bị ngã ngửa ra đất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hoa Báo đè cả người lên người nàng, miệng còn ngậm lấy cành liễu đang cố gắng chạy trốn
Bị đè ngã xuống, Lâm Thiên Du lập tức hăng hái phản kích, chân khoát lên lưng Hoa Báo, xoay người một cái, kéo theo Hoa Hoa cùng nằm xuống
Cỏ khô chồng chất bên dưới phát ra tiếng xào xạc
Lâm Thiên Du ôm Hoa Báo cọ cọ lên người nó, "Bị ta bắt được rồi hả
"Gầm
Hoa Báo lại phản công trở lại
Lâm Thiên Du ôm cổ Hoa Báo, lăn lộn ngay tại chỗ vật lộn cùng đại gia hỏa
Hoa Báo rất thông minh, nó thu hồi răng nanh sắc nhọn và móng vuốt bén, mất đi những vũ khí đó, nó chỉ có thể dùng đệm thịt đẩy người
Lâm Thiên Du động tác linh hoạt, lại còn biết sử dụng sức, đánh qua đánh lại với Hoa Báo
Gấu đen ngồi trên tảng đá cào cây, quay đầu lại thấy cảnh này, nó ngơ ngác, mắt nhìn bên trái, lại theo hướng bên phải, qua lại tới lui muốn làm mình choáng váng
Nó run run bộ lông, đứng dậy “Gào!” một tiếng, cũng gia nhập chiến đấu
"Thu
Con lục khắc đang canh chừng xung quanh ở trên cây cũng lao xuống, lập tức rơi vào cuộc hỗn chiến tứ phía
【Ống kính kéo gần chút nữa a a a ta không thấy rõ!】 【Ai chiếm thế thượng phong
Có chuyên gia nào bình luận ở phòng phát sóng trực tiếp không, lương cao mời!】 【Cười chết mất, mọi người đang đánh nhau hay là đang chơi trò gia đình ở mẫu giáo vậy, để mấy con mồi chết dưới móng vuốt các người sao mà chịu nổi hả.】 【Sau này giới giải trí mà còn những minh tinh diễn dở ta sẽ lôi đoạn video này ra, xem này
Động vật diễn còn tốt hơn mấy người!】 Nhìn như đánh nhau, nhưng thực tế là ba con lông xù đang ầm ĩ thành một đống
Lâm Thiên Du, kẻ cầm đầu cũng bị liên lụy vào trong đó, bên trái sờ bụng một chút, bên phải vuốt tai một chút, bận bịu vui vẻ vô cùng
Trong lúc hỗn loạn, không biết ai vỗ một cái vào đuôi Hoa Báo, tay gấu nhỏ cũng bị cắn, con lục khắc vốn có lợi thế tác chiến trên không, giờ bị cuốn vào mặt đất, không phát huy được ưu thế mà cũng không rơi vào thế bất lợi
Đừng nói là fan hâm mộ vây xem, ngay cả Lâm Thiên Du cũng đang ở trong cuộc chiến cũng thấy mơ hồ, ai đánh ai hoàn toàn không biết
Đột nhiên bên hông nhói lên, Lâm Thiên Du nhất thời đau đớn nhíu mắt lại, "Tê —— khụ, khụ khụ
Hơn nửa đêm bị một hơi gió lạnh sộc vào họng, suýt nữa thì không ho ra chết
Nhưng nàng vừa lên tiếng, mấy con lông xù đánh nhau khó bỏ khó phân đều dừng tay, xúm lại nhìn nàng
Lâm Thiên Du một tay chống hông, một tay vịn vào cây từ từ ngồi dậy, phủi đám cỏ khô kẹt trên người xuống, “Ghét thật
Ai đánh lén ta vậy.” 【Báo—— là khúc gỗ, ta thấy rồi.】 【Đúng đúng đúng, cái khúc gỗ đó nhìn là thấy không tốt rồi, ta đã thấy nó trăm phương ngàn kế rồi!】 【Ai hiểu được cho mọi người ở nhà ơi, nửa đêm cười lăn lộn trên giường, làm mẹ ở phòng bên cạnh tỉnh giấc chửi cho một trận, mà ta vẫn không nhịn được cười ha ha.】 Lâm Thiên Du phủi phủi quần áo, đám cỏ khô này đều là do nàng ôm từ nơi khác tới để làm đệm, vừa hay làm cái nệm
Lăn lộn trên đó nửa ngày cũng không thấy đau
“Được rồi, các ngươi tự chơi đi, ta phải làm chuyện đứng đắn.” Bình thường giờ này ở trong hang núi nàng đều đã ngủ rồi
Cuộc sống thoải mái trong hang núi lâu rồi, ra ngoài thay đổi tâm tình cũng không tệ
Lâm Thiên Du tiếp tục đan nốt phần võng chưa xong, hoàn thành nốt phần còn lại
Hoa Báo lủi lên cành cây gần nhất, bước chân vững chãi, tìm vị trí tốt nằm xuống, cúi đầu liếm láp những chỗ lông trên người vừa bị làm rối
Cành cây này cũng là nơi mà Lâm Thiên Du đã chọn làm trụ, Tiểu Điêu cũng đậu trên cây này, vẫn là cành cây dưới thấp, xòe cánh xuống vuốt ve, còn có thể chạm vào tóc của Lâm Thiên Du
Gấu đen cũng biết leo cây, nhưng bình thường leo cây chỉ là để kiếm ăn, sẽ không thường ở trên đó
Ở trên cây thường xuyên không tốt cho cây
Vì vậy gấu nhỏ trực tiếp đi xuống ngồi trên cỏ khô, chăm chú nhìn Lâm Thiên Du
Thời gian cứ vô tình trôi đi
Khi đan xong võng cũng đã quá nửa đêm
Lâm Thiên Du cuốn xong sợi cành liễu cuối cùng; thở phào một hơi, "Xong rồi, vậy là cái võng đã làm xong
“Các ngươi có thể làm như ta, trải lá chuối tây, hoặc là có lá nào dùng được thì dùng, vải chống nước cũng được, nhưng mà một mặt vải chống nước của ta dính cát vẫn chưa lau sạch, nên cứ dùng lá chuối tây lót một chút đi.” “Không lót thực ra cũng không sao, chỉ là có lót thì sẽ bằng phẳng hơn chút.” Sau khi trải tốt lá chuối tây, Lâm Thiên Du dùng tay ấn xuống, đảm bảo chắc chắn rồi mới trèo lên
"Trông đơn giản vậy thôi, nhưng khả năng chịu lực cũng không tệ đấy chứ
Lâm Thiên Du nằm trên đó mà không hề thấy lung lay, chỉ là phía trên đầu không có gì che mưa che gió, mà hôm nay thời tiết lại tốt, nên mới nổi hứng làm cái này
Lâm Thiên Du nói: "Ta thấy cái võng này hợp với việc ngủ trưa hơn, che mắt bằng cái mũ cỏ hoặc là lá gì đó, chắn ánh mặt trời rồi ngủ một giấc thật ngon
Nghĩ thì rất hoàn hảo, nhưng chỗ này lại cách sơn động quá xa
Cái võng này làm xong có lẽ cũng chỉ có hôm nay là dùng đến một lần
"Hoa Hoa
Lâm Thiên Du nằm xong trên võng, ánh mắt vừa nhìn xuống thì thấy Hoa Báo đang ngước nhìn nàng
Bị bắt gặp ánh mắt, Hoa Báo liền cong mặt né tránh, làm bộ như mình đang ngắm cảnh xung quanh, một lúc sau mới chậm rãi dời mắt nhìn lại, phát hiện Lâm Thiên Du hình như không hề nhúc nhích
Lâm Thiên Du nheo mắt lại, dùng giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng cười nói: "Hoa, hoa...
Hoa Báo giật giật tai, đưa móng vuốt gãi tai mình, dụi hai lần, giống như đang ôm đầu mình vậy
[Hoa Hoa: Chỉ cần ta giả vờ ngắm phong cảnh, ngươi sẽ không phát hiện ra ta đang nhìn ngươi.]
[Đáng yêu chết mất
Hoa Hoa ngươi còn nhớ mình là mãnh thú không vậy
Mấy con mèo lớn có ai manh như ngươi không!]
[Hôn một cái hôn một cái, để dì hôn một cái, ngoan lắm ngoan lắm.]
[Tại sao người đang ở hiện trường không phải là ta
Ta muốn náo loạn, xin hãy để ta hồn xuyên vào cái cây đại thụ kia.]
Võng đã làm xong, Lâm Thiên Du cũng không có ý định ngủ
Chân trời đã bắt đầu sáng, nhìn giờ thì cũng đã gần bốn giờ sáng rồi
Nằm thả lỏng trên đó, chờ xem mặt trời mọc
Khi tĩnh lặng lại, suy nghĩ của Lâm Thiên Du bất giác bay xa
Nơi này không phải là lãnh địa của hổ, nhưng lại có dấu chân mà hổ để lại, nói cách khác, hổ đã từng đến đây
Nhớ lại trước trận mưa lớn, dấu chân tự nhiên không thể nào tồn tại lâu trong cơn mưa, cho nên sau cơn mưa, hổ đã từng xuất hiện ở đây
Nơi này không có máy quay của tổ đạo diễn, vị trí mà tổ đạo diễn quy hoạch cho khách quý chính là nơi đã dựng chỗ trú ẩn
Mà chỗ này còn xa hơn, trên núi cũng chưa tới, tự nhiên cũng sẽ không quan tâm đến nơi này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cho nên, cũng không hề có bất cứ hình ảnh ghi lại nào
Lâm Thiên Du đặt hai tay sau gáy, con chồn lông xù trên cây đã nhắm mắt lại, gấu nhỏ cũng nằm úp sấp ngủ ngon lành trên đám cỏ khô
Ngậm một viên kẹo hoa, cẩn thận thưởng thức mùi hoa
Bên tai là tiếng sóng biển vỗ bờ cát, bị gió cuốn lên một tầng lại một tầng cao hơn
..
Cho đến khi chân trời lộ ra ánh nắng ấm áp, những ngôi sao trên đầu lặng lẽ mất tích, ánh trăng cũng biến mất sau khi tồn tại trong chốc lát cùng với mặt trời, chỉ có mặt trời từ từ nhô lên ở phía bên kia biển
Ánh cam mềm mại đổ xuống, dát lên một lớp ấm áp trên mặt biển gợn sóng lấp lánh
"Tiểu Điêu, gấu nhỏ, Hoa Hoa
Lâm Thiên Du đứng dậy ngồi bên mép võng, mặt trời mọc trên biển, mặt trời như phá tan những con sóng nhấp nhô trên mặt biển, từ trong đó dâng lên, khiến cho người xem không thể rời mắt, "Dậy đi ngắm mặt trời mọc nào
Hoa Báo đang ngủ mơ màng mở mắt, Xích Vĩ Lục Khắc từ trên cây leo xuống, lần này không đặt trên vai mà là nằm trong ngực Lâm Thiên Du
Gấu nhỏ mơ mơ màng màng, mắt còn chưa mở hết, nghe Lâm Thiên Du nói liền làm theo, đôi mắt híp thành một khe nhỏ, cằm gác lên đùi Lâm Thiên Du, thở dài nhẹ nhõm, lười biếng nói: "Ô..
Lâm Thiên Du ôm Xích Vĩ Lục Khắc trong ngực, xoa đầu gấu nhỏ, "Cùng xem mặt trời mọc nào
"Gào..
Thiết bị phát sóng trực tiếp được nâng lên cao, góc độ thay đổi xuất hiện phía sau lưng Lâm Thiên Du, đối diện với hướng mặt trời mọc
Vốn dĩ không dám nhìn thẳng mặt trời, giờ phút này ánh sáng cũng trở nên dịu dàng hơn
Bóng của Lâm Thiên Du đổ xuống, dần dần kéo dài theo mặt trời lên cao, gấu nhỏ nằm trên đùi nàng ở dưới võng lộ ra nửa thân lông xù, đuôi của Xích Vĩ Lục Khắc lướt qua khuỷu tay Lâm Thiên Du, đuôi của Hoa Báo buông xuống, ngay bên phải má Lâm Thiên Du
Thứ thực sự lên hình như chỉ có bóng lưng của Lâm Thiên Du
Nhưng mỗi con vật lông xù đều chiếm vị trí rất quan trọng trong khung hình
Trong sự quan tâm của mọi người, mặt trời chậm rãi nhô lên
Hình ảnh thay đổi, từ phía sau lưng xoay nhanh qua một vòng, khuôn mặt nghiêng tinh xảo của Lâm Thiên Du xuất hiện trong ống kính, đôi mắt nhìn về phía mặt trời tràn đầy ý cười
Nhưng lại không chú ý thấy, Xích Vĩ Lục Khắc đang ngẩng đầu trong lòng nàng
Gấu nhỏ đang gục trên vai nàng cũng nghiêng đầu, Hoa Báo thì lại càng cúi đầu sát xuống
Mấy con vật nhỏ kia không một giây phút nào là ngừng nhìn mặt trời
[A a a cảnh này đẹp quá đi!]
[Ngươi đang nhìn mặt trời mọc, ta đang nhìn ngươi
Tình cảm của mấy con vật nhỏ thật là mềm mại nhất!]
[Từ kỳ đầu đến giờ vẫn luôn theo dõi, ta thật sự rất thích cái phòng phát sóng trực tiếp này ô ô ô..
Mọi người ơi, cuộc phiêu lưu sinh tồn nơi hoang dã của Lâm Thiên Du và mấy con vật lông xù ta có thể xem cả đời, thật sự là cải bẹ điện tử của ta mà.]
..
Lâm Thiên Du đánh thức lũ lông xù dậy, vốn định cùng chúng nó xem mặt trời mọc, nhưng trải qua lời nhắc nhở của làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp, cũng chú ý tới điều gì đó, cũng chẳng còn thời gian mà quan tâm đến mặt trời, ôm Xích Vĩ Lục Khắc liền hôn một cái, còn kéo qua chú gấu mềm mại rồi đặt một nụ hôn lên trán
"Hoa Hoa
Vẫn còn đợi trên cây chưa chịu xuống, chỉ có chú báo nhỏ ngạo kiều kia thôi
Nghe được động tĩnh, Hoa Báo theo thân cây nhảy xuống, khi giẫm lên mép võng thì khựng lại
Cái võng không chịu nổi trọng lượng của nó nên độ cao bị hạ xuống trong nháy mắt, nhưng may là không có trực tiếp rớt xuống đất mà bị mắc ở một vị trí dưới thân cây
Hoa Báo lại mở to mắt, dường như đang tò mò về chuyện vừa xảy ra
Lâm Thiên Du ôm đầu nó lại rồi cắn một cái, "Mặc kệ nó, thơm một cái nào
"Ô
--- Sau nửa ngày lang thang quanh đảo nhỏ, hai người lại trở về sơn động vào buổi trưa
Vừa bước lên bãi bằng, Lâm Thiên Du liền cởi mũ ra rồi phẩy phẩy, "Cuối cùng cũng về nhà rồi
Bên ngoài tuy vui nhưng đồ đạc trong nhà vẫn là đầy đủ hơn chút
Lâm Thiên Du đi kiểm tra chỗ chim non và nai con trước, cửa vải chống nước không có dấu vết bị lật lên, cánh cửa nhỏ bên trong cũng gần như không thay đổi so với lúc đi
-- Cũng may, cửa vẫn còn, vẫn còn nguyên vẹn
Nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng nai con sẽ làm rối tung nhà rồi
Dù sao lũ ấu tể vẫn còn nhỏ, hiếu động cũng là chuyện bình thường
Nhưng khi kéo cửa ra, bên trong sạch sẽ gọn gàng, lũ chim non đang chen chúc thành một đống
Tiểu Hề lộc thì co ro một mình ở một góc, vẫn đang ngủ, nghe có tiếng động bên ngoài thì mới mơ màng mở mắt, thấy là Lâm Thiên Du, lập tức vui vẻ đứng lên, "U
"Chào buổi sáng nha nai con
Ngập ngừng một chút, cảm thấy nói vậy hình như không thích hợp lắm, Lâm Thiên Du liền đổi giọng: "Là buổi trưa rồi mới đúng
Có đói bụng không
Cỏ vẫn đủ ăn chứ
"U
Tiểu Hề Lộc lắc đuôi, chạy đến bên cạnh Lâm Thiên Du đòi cọ cọ, kiểu như một đêm không gặp nhớ nhung quá vậy
Mấy con chim non vẫn chưa tỉnh giấc, đồ ăn còn lại của hôm qua đều đã được ăn hết rồi
Lâm Thiên Du không khỏi thả nhẹ bước chân, dẫn theo nai con từ trong nhà đi ra
Sau khi đặt thiết bị phát sóng trực tiếp xuống, Lâm Thiên Du nói: "Mấy đứa cứ chơi với nai con đi, ta đi tắm rửa một cái
Hôm qua đi tắm biển xong đã muốn dùng nước ngọt tắm rồi, khổ nỗi không có điều kiện, chỉ giúp gấu nhỏ gội qua ở hạ lưu thôi
Về đến nơi thì vừa lúc gội lại thật kỹ, còn lấy thêm mấy quả bồ kết
Chờ Lâm Thiên Du tắm xong quay về, phòng phát sóng trực tiếp đã nổ tung rồi
[Ta đi, Quách Ngạn Bằng còn có phách lực này đấy à?]
[Nếu như là thật thì xin lỗi vì trước đây đã chửi Quách Ngạn Bằng.]
[Nhưng không phải là hắn với Hàng Tư Tư không hợp sao
Ấn Hữu Lâm ghép đội với Hàng Tư Tư chính là đánh mặt Quách Ngạn Bằng, vậy sao bây giờ lại đi cứu địch nhân vậy?]
..
"Cứu người
Lâm Thiên Du lau mái tóc ướt, hơi buồn bực vì chuyện mọi người đang bàn tán trong phòng phát sóng trực tiếp
Đúng lúc này, đạo diễn tag toàn bộ thành viên trong nhóm, thông báo đi biệt thự một chuyến
Lâm Thiên Du trực giác chuyện này có liên quan đến chuyện mọi người đang nói trong làn đạn, liền lên tiếng nói: "Nai con ta ra ngoài một chút, Hoa Hoa với bọn nó về rồi, ngươi nhớ nói với chúng nó một tiếng
"U
Sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, đạo diễn cũng không muốn yêu cầu mọi người đến biệt thự nữa
Dù sao cũng đang phát sóng trực tiếp mà, nếu rời khỏi phạm vi này thì có hơi bị lệch chủ đề
Lần này gọi mọi người tập hợp chắc chắn là có chuyện lớn rồi
Lâm Thiên Du men theo con đường nhỏ, đi về hướng chỗ trú ẩn, xe của tổ đạo diễn đang đậu ở đó
Nhưng giờ chỉ có tài xế ở trên xe, đạo diễn Tô thì không có ở đó
Một lúc sau, Hàng Tư Tư cũng đến
Sau khi Hàng Tư Tư lên xe, tài xế liền đóng cửa xe lại
Lâm Thiên Du nói: "Sư phụ, vẫn còn người chưa tới
Hàng Tư Tư quay đầu lại nói: "Đến đủ rồi
Hiện giờ trong rừng mưa chỉ còn có hai ta
Lâm Thiên Du ngẩn người, "Ấn Hữu Lâm đâu
"Hôm nay hắn đi tìm đồ ăn bị thương hay sao đó, bị tổ chương trình đưa đi rồi
Hàng Tư Tư cũng không biết nhiều, cô ấy và Ấn Hữu Lâm tách ra đi tìm đồ ăn, thấy được tin nhắn của đạo diễn mới biết có chuyện
Lâm Thiên Du nhíu mày, không hiểu Quách Ngạn Bằng sao lại có liên quan đến Ấn Hữu Lâm
Tài xế lái xe rất vững
Con đường mà các khách mời mới gia nhập rừng mưa lần trước cũng là đường này
Đến biệt thự, trợ lý của đạo diễn đã đợi sẵn ở dưới lầu
Thấy hai người họ quay về, cô ta giật mình
Nhìn Hàng Tư Tư quần áo tả tơi, dáng vẻ chật vật không chịu nổi, lại nhìn Lâm Thiên Du như thể đang đi nghỉ hè, chẳng hề hấn gì tới hoàn cảnh mưa rừng khắc nghiệt, cô không khỏi cảm khái, đúng là khác biệt quá lớn
Nhưng cô chưa kịp nghĩ nhiều, hai người đã tới trước mặt
Trợ lý gật đầu, xoay người đi trước dẫn đường: "Đi lối này, đạo diễn Tô và các vị khách quý khác đều ở tầng hai
Đạo diễn Tô không yêu cầu xử lý thiết bị phát sóng trực tiếp như thế nào
Lâm Thiên Du thỉnh thoảng còn muốn trò chuyện với dòng bình luận nên cũng không điều chỉnh, cứ để thiết bị phát sóng trực tiếp theo sau
Tầng hai, sâu bên trong cùng
Căn phòng được trang trí đơn giản, chỉ kê hai chiếc giường
Hiện tại, trên một chiếc giường đang nằm Ấn Hữu Lâm, chiếc giường còn lại thì có Quách Ngạn Bằng
An Lan Thanh mắt đỏ hoe ngồi trên ghế bên cạnh, tay cầm chiếc khăn ướt, có lẽ đã khóc một hồi
Lâm Thiên Du hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy
Đạo diễn thở dài, "Ấn Hữu Lâm đi hái quả dại, trên cây không đứng vững
Quách Ngạn Bằng thấy vậy liền chạy tới cứu người, ai ngờ phía dưới là một đoạn vách đá nhỏ, Quách Ngạn Bằng cùng Ấn Hữu Lâm cùng nhau rơi xuống
Đội cứu hộ của đoàn làm phim đã kịp thời xuất hiện, đưa cả hai người trở về
Tuy vách đá không cao, nhưng dù sao cũng phải hai ba tầng lầu, trực tiếp rơi xuống như vậy, Quách Ngạn Bằng bị gãy chân, Ấn Hữu Lâm cũng gãy một cánh tay, lúc này đã bó bột
May mà chỉ bị thương vậy, nếu đầu chạm đất thì hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn nhiều
"Quách Ngạn Bằng đi cứu người
Lâm Thiên Du không mấy tin tưởng vào cách nói này
Quách Ngạn Bằng là người thế nào, chỉ tham gia chương trình mấy ngày thôi, nàng đã nhìn thấu rồi
Có Hàng Tư Tư ở giữa, quan hệ giữa Quách Ngạn Bằng và Ấn Hữu Lâm càng ngày càng tệ
Đừng nói là cứu người, lúc Ấn Hữu Lâm ngã xuống hắn không ở bên cạnh vỗ tay cười lớn đã là do phải kiêng nể chương trình đang phát sóng trực tiếp rồi
Cứu người..
thật không đáng tin
Chưa đợi Lâm Thiên Du suy nghĩ kỹ, đạo diễn đã đưa cho nàng và Hàng Tư Tư mỗi người một tấm bản đồ, "Đây là do tổ chương trình tạm thời vẽ lại, những nơi có vách đá, cách xa khu an toàn
Lần phát sóng trực tiếp tiếp theo các ngươi nhớ cẩn thận tránh những chỗ này ra
Nói xong, đạo diễn lại thở dài
Quả nhiên, việc mở rộng phạm vi hoạt động dễ xảy ra chuyện không may
Việc có đồng ý cho Lâm Thiên Du tự do hoạt động hay không không phải là chuyện của mỗi mình cô, còn phải nghĩ đến những vị khách quý khác nữa, còn có thể bị fan mắng vì thiên vị
Đạo diễn cũng đau đầu
Lâm Thiên Du liếc nhìn An Lan Thanh
Từ khi họ bước vào, An Lan Thanh vẫn luôn không ngẩng đầu lên, như thể không để ý đến mọi thứ xung quanh, chỉ một lòng quan tâm tới Quách Ngạn Bằng trên giường
Cảm giác này thật kỳ lạ
Lâm Thiên Du đột nhiên hỏi: "Lúc Quách Ngạn Bằng cứu người ngươi có mặt ở hiện trường không
Đạo diễn đang định trả lời thì chợt nhận ra Lâm Thiên Du đang hỏi An Lan Thanh, nên không lên tiếng nữa
"Tôi có
Cổ họng An Lan Thanh khản đặc vì khóc, không đợi Lâm Thiên Du hỏi thêm, liền chủ động kể lại chuyện đã xảy ra, "Tôi và Ngạn Bằng cùng nhau ra ngoài, tình cờ gặp ở cùng một khu, vốn định ai nấy hái quả dại, Ấn Hữu Lâm bên kia kêu lên một tiếng, tôi và Ngạn Bằng liền qua nhìn xem, Ngạn Bằng phát hiện không ổn; định ra tay kéo Ấn Hữu Lâm, nhưng không ngờ..
Dừng một chút, giọng An Lan Thanh tràn ra tiếng nức nở, "Không ngờ Ấn Hữu Lâm đột nhiên ngã về phía sau, Ngạn Bằng không giữ được, cũng bị kéo xuống theo, tôi muốn cứu họ, nhưng không kịp bắt được Ngạn Bằng
"Đều tại tôi, đều tại tôi hại bọn họ
An Lan Thanh càng khóc thương tâm hơn, khóe mắt đỏ hoe không ngừng trào ra nước mắt
【Không trách Thanh Thanh
Là Ấn Hữu Lâm tự mình không đứng vững hại người khác!】 【Đúng đó
Thanh Thanh vẫn là quá lương thiện, loại chuyện này cũng tự trách mình, đều là do Hàng Tư Tư tự mình không có bản lĩnh lại còn ôm đồ sứ dễ vỡ.】 【Thanh Thanh đừng khóc
Cô phải thay Quách Ngạn Bằng kiên cường lên nha.】 Trong dòng bình luận, thấy thần tượng của mình khóc thành như vậy, fan sôi nổi lên tiếng ủng hộ
Lâm Thiên Du đứng bên cạnh, hơi có chút không biết nói gì
Nàng thật sự không thể hiểu nổi, người ta có chết đâu, có cần phải khóc đến thế này không
Cùng lắm chỉ là rời khỏi chương trình thôi, hơn nữa theo những gì nàng thấy, Quách Ngạn Bằng đối với An Lan Thanh là liếm toàn tâm toàn ý, còn An Lan Thanh với Quách Ngạn Bằng thì không hẳn, nếu không cũng sẽ không có con liếm cẩu số hai là Tạ Bằng Phi
Vậy nên đây là đang khóc cho khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp xem sao
Lâm Thiên Du không hiểu
【An Lan Thanh đau khổ không giống thật, còn Lâm tỷ nhà ta không biết nói gì trông không giống diễn chút nào.】 【Đầu tiên, phát sinh loại chuyện này tôi vô cùng tiếc nuối, tiếp theo, tôi đi xem lại đoạn phát sóng trực tiếp, tại sao không có đoạn này vậy?】 【Không thấy..
bên phía Ấn Hữu Lâm thì lại có, nhưng chỉ quay được cảnh Quách Ngạn Bằng lao về phía hắn, sau đó hai người liền cùng nhau rơi xuống.】 Liếc nhìn dòng bình luận, Lâm Thiên Du mím môi dưới, "Quách Ngạn Bằng hình như tỉnh rồi
Lời vừa dứt, An Lan Thanh đột ngột ngẩng đầu lên, có chút vội vàng mở miệng, "Ngạn Bằng..
Dừng một chút, Quách Ngạn Bằng trên giường vẫn đeo mặt nạ dưỡng khí, đến mí mắt cũng không hề động đậy một chút nào, càng không có ý định tỉnh dậy
Hơi thở An Lan Thanh ngưng lại, như thể trong chốc lát cảm xúc dao động dữ dội, kéo căng sợi dây kia, lại bị hung hăng kéo một cái, khó khăn lắm mới giữ được biểu cảm trên mặt
Lâm Thiên Du lại nhún vai, "Chắc là ta nhìn nhầm thôi
Khoảnh khắc này, không khí trong phòng như tĩnh lại
Ánh mắt của đạo diễn Tô liên tục biến đổi, nhìn An Lan Thanh đầy vẻ dò xét
An Lan Thanh cũng ý thức được có điều không đúng, vội vàng cúi đầu thút thít, "Tôi quá lo lắng, cứ nghĩ Ngạn Bằng nếu không tỉnh lại thì làm sao bây giờ, đều tại tôi nhất quyết muốn đi hái quả dại, thật xin lỗi..
Cô dứt khoát ôm mặt khóc nức nở
Không thấy An Lan Thanh hiện tại có biểu tình gì, Lâm Thiên Du và đạo diễn Tô nhìn nhau
Đạo diễn Tô mím môi, nói: "Gọi các cô tới đây là để phát cái này, không còn việc gì khác thì về trước đi
Còn một phần là nhắc nhở khách quý cẩn thận hành động, dùng tình huống thực tế của hai người trên giường làm lời nhắc nhở
Đạo diễn Tô: "Quách Ngạn Bằng và Ấn Hữu Lâm có tin tức gì tôi sẽ báo trong nhóm, các cô đi đi
An Lan Thanh cô cũng đi cùng sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiết kiệm cho tài xế thêm hai chuyến
Chương trình phát sóng trực tiếp vẫn đang tiếp diễn, ở lại đây quá lâu bị coi là vi phạm quy định sẽ không hay
Hàng Tư Tư quả thực nghẹn một bụng câu hỏi, cũng không nghe rõ đạo diễn vừa nói gì với An Lan Thanh, lúc đi ra cùng Lâm Thiên Du liền không nhịn được mà hỏi: "Thật sự là bất cẩn rơi xuống sao
"An Lan Thanh vẫn muốn giành top ba, thời gian sống sót của mọi người đều giống nhau, cũng chỉ trông chờ vào khán giả bình chọn, giờ Quách Ngạn Bằng và Ấn Hữu Lâm bị thương nghiêm trọng chắc chắn phải rời khỏi, không tốn một chút sức nào nàng ta đã thành hạng ba
Thương gân động cốt phải một trăm ngày, dù không chờ vết thương lành hẳn rồi trở lại chương trình, thì việc bị thương chắc chắn cũng sẽ không thể hiện được gì
Nàng là hạng hai, Lâm Thiên Du là hạng nhất, An Lan Thanh mới là người có lợi nhất sau tai nạn này
Hàng Tư Tư càng nghĩ càng chắc chắn là có chuyện, "An Lan Thanh quá độc ác
Lâm Thiên Du lại lắc đầu, "Trong bản ghi phát sóng trực tiếp không có đoạn này, chứng tỏ An Lan Thanh đã làm rất kín kẽ
Khi nào có chứng cứ xác thực, ngươi vẫn là đừng nói gì trước thì hơn
"Ai, ta nhìn trong phòng phát sóng trực tiếp của nàng còn có rất nhiều fan ủng hộ, ta thật sự..
Hàng Tư Tư rất cảm thấy bất lực, nhưng Lâm Thiên Du nói cũng đúng, không có chứng cứ, trừ phi Quách Ngạn Bằng mở mắt xác nhận An Lan Thanh đẩy hắn, nếu không, fan trong phòng phát sóng trực tiếp của An Lan Thanh vĩnh viễn sẽ có lý do để biện minh
Trong phòng phát sóng trực tiếp của Lâm Thiên Du, rất nhiều người xem suy đoán đều có chung ý kiến với Hàng Tư Tư, chỉ là không có chứng cứ mà thôi
Hàng Tư Tư ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài, "Thiên Du tỷ, tỷ nói xem, Quách Ngạn Bằng và An Lan Thanh quan hệ tốt như vậy, sau khi hắn tỉnh lại có xác nhận An Lan Thanh không
Nếu Quách Ngạn Bằng không nói gì, cho dù Ấn Hữu Lâm nói là Quách Ngạn Bằng lao về phía hắn, An Lan Thanh cũng có thể nói dối là do Quách Ngạn Bằng trượt chân không đứng vững, tóm lại, rất khó để đổ hết tội lên đầu An Lan Thanh
"Đạo diễn sẽ điều tra
Lâm Thiên Du dùng ngón tay cuộn những sợi tóc vẫn còn ẩm, "Đạo diễn Tô là người chính trực, sẽ không cho phép sự bất công tồn tại trong chương trình của mình
【Cầu cho An Lan Thanh rút khỏi chương trình.】 【Đáng lẽ phải cút từ lâu rồi, chỉ biết xây dựng hình tượng phế vật hề hước.】 【Kỳ lạ, sao phòng phát sóng trực tiếp này yên tĩnh vậy, chẳng có ai lên tiếng bênh An Lan Thanh cả, đoàn fan của nàng đi đâu hết rồi?】 【Bị phong rồi..
Lâm tỷ nhà ta giờ là thần tài của đạo diễn Tô đó, dám mắng Lâm tỷ là không muốn sống nữa à.】 Hàng Tư Tư còn định nói thêm gì nữa, nhưng thấy An Lan Thanh cũng lên xe, nàng liền lập tức im miệng làm người câm, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ
Lâm Thiên Du trực tiếp xem cô ta như người trong suốt, đến một ánh mắt dư thừa cũng lười cho
Có lẽ là trong lòng có chuyện, An Lan Thanh cũng rất im lặng, lẳng lặng đi đến hàng ghế cuối ngồi
Chiếc xe khởi động, liền chỉ còn lại tiếng động cơ gầm rú
--- Lâm Thiên Du về đến nhà thì ra là đám lông xù vẫn chưa về đi săn
Nai con ở trên ban công chạy tới chạy lui, mỗi khi đến cạnh ban công đều sẽ dừng lại, sau đó quay đầu tiếp tục hướng một hướng khác chạy
Nghiêm khắc giới hạn phạm vi hoạt động ở chỗ này
"Chim ở đâu tới vậy
Lâm Thiên Du chú ý thấy trên ban công sạch trơn trống trải nằm sấp một con chim, vẫn không nhúc nhích, c·h·ế·t rồi sao
"U
Ném
"Ai ném đấy
Lâm Thiên Du nhặt con chim nhỏ lên, trên người con chim nhỏ màu vàng nhạt có dấu răng sắc nhọn cắn thủng
Lông xù trong nhà đều không đi săn loại chim nhỏ này, còn chưa to bằng tay nàng nữa
Lâm Thiên Du nghi hoặc nói: "Ngươi không thấy được sao
Hay là không biết vậy
Nai con nghiêng đầu: "U..
Chắc là không nhận ra
"Hình như lại bị động vật nhỏ nào đó ném tới
Nhưng mà nên xử lý con chim này như thế nào lại thành vấn đề, không đáng để nhổ lông mà
Xương cốt còn nhiều hơn t·h·ị·t
Lâm Thiên Du lấy hai cái bát không, một cái đựng chén nhỏ, một cái thả con chim này vào
Nếu con động vật nhỏ kia lại đến, thì để nó tự ăn con chim này vậy
Dừng một chút, Lâm Thiên Du đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lại cầm lấy con chim kia kiểm tra, một lát sau, nàng nói: "Đây cũng là do đại ban linh miêu mang tới
Trong số những động vật nhỏ mà nàng biết, có thể xem chim nhỏ là thức ăn thì cũng chỉ có đại ban linh miêu mà thôi
【Cái gì
!!】 【Các ngươi chẳng phải chỉ mới gặp mặt có một lần sao
Vì sao đã bắt đầu đưa đồ ăn rồi
Ta không tin
Chắc chắn là chính ngươi đ·á·n·h chim xuống, hừ!】 Dù nói là không tin, nhưng trong lòng so với ai cũng tin tưởng chắc chắn
Lâm Thiên Du còn chưa nghĩ tới đại ban linh miêu, thì làn đ·ạ·n đã bắt đầu đoán xem có phải nó hay không
"Xem ra đây là một tên nhát gan nhỏ
Lâm Thiên Du nghĩ như vậy, lại bỏ thêm hai miếng t·h·ị·t khô vào bát chim nhỏ
Cũng có thể là do nó sợ đám dã thú quanh nàng, cho nên mới chọn cách lén lút đến tặng đồ
"Chíp chíp
Chíp chíp
"Chíp chíp
Trong phòng vọng ra tiếng chim non gọi
Lâm Thiên Du c·ắ·t một bát t·h·ị·t đưa vào, "Tới rồi tới rồi, mấy đứa đói bụng rồi à
Điểm Điểm xem như có thời gian quen biết với Lâm Thiên Du tương đối dài, thấy nàng bưng bát tới thì vội vàng mở miệng muốn ăn, cọ qua cọ lại cổ tay nàng, mỏ chim hơi há, phát ra tiếng kêu nhỏ xíu, không giống như bình thường kêu, Lâm Thiên Du nghĩ, đây chắc là khi xích cuối lục khắc làm nũng mới phát ra âm thanh như vậy
"Có thể phát ra âm thanh này chắc chỉ có mỗi xích cuối lục khắc thôi sao
Lâm Thiên Du nghĩ ngợi rồi cười, "Ta còn chưa nghe Tiểu Điêu gọi như vậy bao giờ
Có cơ hội sẽ cho Tiểu Điêu làm nũng thử
Đoàn Đoàn và Cầu Cầu chen chúc ngồi, đùn tới đẩy lui, đám lông tơ ở giữa bị ép đến xẹp lép, ra sức há to miệng
Tổ lót lông tơ bị đám chim quậy làm cho rung rinh
Lâm Thiên Du trước tiên đẩy cái tổ lót của Tiểu Điêu ra xa một chút, sau đó cầm đũa gắp t·h·ị·t đút, Điểm Điểm đang cọ thì bị giữ gáy lại đút một miếng
Miệng bị t·h·ị·t bịt kín, Điểm Điểm không kêu thành tiếng được, liền vỗ cánh, cọ càng hăng hơn
Trong tổ chim non một con ngã lăn, để lộ một ít lông vũ dưới đáy tổ
Lâm Thiên Du cho rằng lông vũ rụng tự nhiên, đưa tay định lấy ra, nhưng cầm lên mới phát hiện, không chỉ có một mảnh mà là tận năm sáu mảnh
Xích cuối lục khắc cũng không tự nhổ lông vũ mình để sửa ổ chứ
Lâm Thiên Du buồn bực nói: "Tiểu Điêu bắt đầu dùng lông vũ làm đồ trang sức sao
Lông vũ và lông đuôi của xích cuối lục khắc sẽ tự rụng khi thay lông, nhưng không rụng cùng lúc, cho dù là lúc thay lông thì chúng vẫn luôn giữ được vẻ đẹp tự tin của mình
Chỉ là lông rụng chỗ nào thì chỗ đó, chúng không có ý thức đi thu nhặt lại
Bây giờ trong tổ Tiểu Điêu lại có nhiều như vậy, vậy hiển nhiên không phải do nó ở trong tổ mà rụng ra
Lật thêm một chút, Lâm Thiên Du phát hiện cái quạt lông mà mình làm bị mất
Lúc trước muốn làm tổ lót cho Tiểu Điêu nhưng không có lông vũ, không nỡ tìm Tiểu Điêu xin, chỉ đành đau lòng hủy đi cái quạt lông
Cái quạt kia bản thân là làm từ lông xích cuối lục khắc, một khi bị phá thì sẽ rách nát hết cả
Lâm Thiên Du đành đổi sang dùng cái quạt bình thường, cái quạt cũ cũng không để ý đã để đâu mất
Giờ nhìn lại, là do Tiểu Điêu lấy đi rồi
Cây quạt vốn dĩ trơ trụi, giờ phút này lại có thêm một chiếc lông vũ vào giữa những chỗ trống
Rõ ràng không phải do Lâm Thiên Du tự làm
Đột nhiên, Lâm Thiên Du lặng lẽ hạ mắt xuống, "Đây là..
Tiểu Điêu làm
Học theo cách nàng làm quạt lông, Tiểu Điêu tự mình thử dùng lông vũ để sửa cái quạt cho đầy đặn lại sao
【A!
Cái gì?
Ta hỏi ngươi ngươi đang nói cái gì vậy!?】 【Cứu với a a a Tiểu Điêu bảo bối của ta, lén lút sửa đồ mà ngươi thích gì đó, quá ấm lòng rồi a!】 【Ta thật sự ghen tị tới phát điên rồi, ta giống như đang ngồi dưới gốc chanh, cắn từng miếng chanh vậy.】..
Lâm Thiên Du nhất thời có chút câm lặng, nàng thật sự không ngờ Tiểu Điêu lại làm như vậy
Nhìn cái quạt lông có chút không được đẹp mắt kia, Lâm Thiên Du khẽ thở dài, khóe miệng lại càng nhếch lên sâu hơn, ngón tay vuốt ve đám lông đuôi xinh đẹp, "Tiểu Điêu giỏi quá nha
"Biết ta không có quạt, còn chủ động làm quạt cho ta
Dù cho cái quạt này vẫn chưa thành hình, Lâm Thiên Du vẫn cứ rất thích nó
Chỉ là, dựa vào một mình Tiểu Điêu mà quấn được lông đuôi lên thì là một việc gần như không thể nào
Lâm Thiên Du nhặt mấy chiếc lông đuôi kia lên, quay lại bàn rồi gắn lên quạt, chiếc lông mà Tiểu Điêu cắm vào nàng không có lấy xuống, mà chỉ đơn giản điều chỉnh góc độ cho nó thành một vật trang trí hoạt bát, những lông còn lại thì cẩn thận trang trí thêm
Lần này chiếc quạt lông, còn đẹp hơn ban đầu khi nàng làm nữa
"Nhìn xem, ta với Tiểu Điêu cùng nhau làm đó
Lâm Thiên Du hướng ống kính lắc lắc chiếc quạt lông, đặc biệt khoe cái lông vũ mà Tiểu Điêu cắm vào, "Thực sự là một tác phẩm nghệ thuật, Tiểu Điêu tuyệt vời quá
【Chúng ta không quen nhau, hôm nay ngươi đã muốn làm ta ghen tị c·h·ế·t rồi ô ô...】 【Ta thật không chịu nổi nữa rồi, báo cáo, báo cáo!】 Tâm trạng Lâm Thiên Du vui như mở hội, niềm vui này thật không thể dùng lời mà diễn tả được
Nàng có một loại cảm giác được Tiểu Điêu để ở trong lòng
Đem cái quạt lông để ở vị trí dễ thấy nhất, ngang tầm mắt của Lâm Thiên Du, không cần ngẩng đầu, quay người là có thể thấy được
Thu dọn trong nhà cũng có thêm động lực
Kỳ thực chỉ cả đêm không về thôi, sơn động cũng chẳng cần chỗ nào để sửa soạn lại cả
Nhưng mà dù sao bên trong cũng không có ánh sáng, Lâm Thiên Du vẫn thích tranh thủ lúc có ánh mặt trời đem thảm lông và nệm xốp đem phơi một lát
Như vậy buổi tối lúc ngủ sẽ có mùi hương ánh mặt trời
Còn có dưa hấu nữa, với cái tình cảnh này thì cũng không để được lâu
Lâm Thiên Du ra sông thả hai quả dưa hấu vào
Đợi đem hết những thứ cần phơi trong hang động đem ra ngoài phơi xong, xử lý xong chút thịt cuối cùng, quay lại mới vớt dưa hấu lên
Bề ngoài sờ vào mát lạnh, nhưng không lạnh bằng ngâm trong nước giếng
Bên ngoài trời nắng chang chang, nước sông ngâm dưa hấu được như vậy là đã rất tốt rồi
Lâm Thiên Du gọt vỏ một quả dưa hấu, tước hết lớp vỏ xanh bên ngoài đi, như vậy gấu nhỏ ôm ăn nguyên quả sẽ dễ hơn
Phần còn lại thì cắt thành miếng, trước hết cho nai con ăn đã
Lâm Thiên Du nhấp một ngụm nước sôi để nguội, thấy bên ngoài vẫn chưa thấy bóng dáng chúng đâu
Cắt dưa hấu, trong phòng đều là mùi thơm nhẹ nhàng sảng khoái của dưa hấu, nghe là đã thấy hạ nhiệt bớt nóng
Dựa vào cạnh cửa, Lâm Thiên Du trong tay cầm cây quạt lông ngẩn ngơ, nai con ở trong phòng ăn dưa hấu, trên ban công không thấy động vật nào khác, lúc này im ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng ve kêu nhức óc
Lâm Thiên Du nâng quạt lông vũ che trên trán, vẫn không phát hiện có lông xù nào quay về, không khỏi thì thầm nói: "Đây là chạy đi đâu đi săn rồi
"Ta ra ngoài tìm bọn chúng xem sao, nếu may mắn thì còn chụp được dáng vẻ Hoa Hoa đi săn
Lâm Thiên Du nghĩ rồi cảm thấy không nên ở nhà chờ vô ích, ra ngoài khi không có cầm quạt lông vũ, nàng sợ không cẩn thận làm hỏng mất, liền để quạt lông vũ ở trong sơn động dùng, ra ngoài thì đội nón rơm là đủ
Hơn nữa quả phỉ trong nhà đã ăn hết rồi, đi đường còn có thể hái chút về
Lâm Thiên Du có chút không ngồi yên được, vác ba lô lên liền đi ra ngoài
Nàng không giống những động vật nhỏ có thể dựa vào mùi để tìm người, Lâm Thiên Du tìm động vật nhỏ cũng chỉ có thể đi vòng ở những nơi hay đi qua thôi, phần lớn là lúc đám nhỏ đi săn về sẽ ngậm con mồi tìm đến nàng
"Chúng ta theo bờ sông ngược dòng đi xem, gấu nhỏ thường xuyên đi săn ở bờ sông, Tiểu Điêu hẳn là đi cùng với nó, còn Hoa Hoa thì chắc đã lên chỗ khác rồi
Lâm Thiên Du quen biết rất nhiều động vật nhỏ ở ven bờ sông, thời tiết quá nóng, chim trên cây cũng lười bay
Lần này Lâm Thiên Du đi ra trừ cái nón rơm trên đầu thì không mang gì khác, nhẹ nhàng lên đường, tính là giúp đám lông xù cùng nhau mang con mồi về
Chỉ là một đường đi lên, không thấy dấu vết của gấu nhỏ, đến lãnh địa của Báo Hoa cũng không tìm thấy bóng của nó đâu
Lâm Thiên Du nhờ sự trợ giúp của phòng p·h·át sóng trực tiếp, "Mọi người có nhìn thấy đám lông xù nhà ta ở phòng p·h·át sóng trực tiếp của những khách khác không
Làn đ·ạ·n tràn ngập ha ha ha và rất nhiều dấu chấm hỏi spam
"Ta ở chỗ cô Hàng Tư Tư hình như thấy Hoa Hoa đi lên núi
Khó khăn lắm tìm được thông tin hữu ích trong đống bình luận, Lâm Thiên Du gật đầu, "Vậy chúng ta trực tiếp lên núi thôi
Men theo bờ sông đi lên, đường núi dễ đi hơn nhiều
Lãnh địa của Hoa Báo rất rộng lớn, cả đỉnh núi này đều là của nó, cũng không trách trước đây có mấy đội Hoa Báo khác đến tranh giành địa bàn
Lãnh địa lớn như vậy, ai chẳng muốn chia một miếng
Sức chiến đấu của Hoa Hoa cũng thuộc hàng đầu trong loài Hoa Báo, một mình đấu hai cũng không hề lép vế
Đi không biết bao lâu, vẫn không thấy Hoa Báo đâu, mà đồ vật trên cây lại thu hút sự chú ý của Lâm Thiên Du, "Đây là quả trứng gà lòng đỏ kìa
Quả trứng gà lòng đỏ được xem là loại trái cây quý hiếm của vùng nhiệt đới, có chất như lòng đỏ trứng và có hương thơm, quan trọng nhất là nó không chỉ là một loại trái cây mà còn rất dễ no bụng
Lâm Thiên Du không thiếu đồ ăn, chỉ hái hai quả, "Ăn thử xem hương vị thế nào
Bề ngoài nhìn có chút giống quả xoài chưa chín, nhưng dù là cảm giác hay mùi hương đều khác xa xoài
"Quả trứng gà lòng đỏ này còn nhiều
Lâm Thiên Du nghĩ một lát rồi quay lại hái, nếu Lông Xù thích thì hái nhiều một chút về, nàng thì lại không thích lắm
So với loại quả này, Lâm Thiên Du thích những loại quả chua ngọt nhẹ nhàng, sảng khoái hơn
Lâm Thiên Du từ từ ăn, thỉnh thoảng cắn một miếng, "Chỗ trên này ta hình như lần đầu đến
Cũng không cần lo lắng gặp nguy hiểm, đây là lãnh địa của Hoa Hoa, chỉ cần cẩn thận dưới đất có thể có rắn rết bất ngờ xông tới là được
Từ gốc tách ra, cây đại thụ nằm ngang mặt đất, tổ chim trên cây cũng không thể may mắn thoát khỏi tai nạn
Ngoài mặt đất ra, bên trong là trứng chim vỡ vụn, không biết cây này đổ từ khi nào, vỏ trứng còn đó, bên trong lòng đỏ và lòng trắng không biết đã bị động vật khác ăn hay đã thối rữa
Rừng mưa là thiên đường hoang dã được người yêu chim ưa chuộng
Nơi này có rất nhiều loại chim, không thiếu những loài thuộc diện bảo tồn thế giới, tùy ý bay lượn trên không, Lâm Thiên Du lúc ở lưng chừng núi đã nhìn thấy mấy con rồi
Càng lên cao, cành lá càng xum xuê, những cây đại thụ cổ thụ thích hợp cho các loài chim xây tổ hơn
"Đáng tiếc đều nát hết rồi
Lâm Thiên Du vòng qua mấy tổ chim có vẻ bị gió thổi xuống đất, nhìn thấy có chim đang động đậy dưới một tàn cây gần đó
Hai con chim đang trao đổi, chúng đều màu xanh biếc, gần như hòa làm một với đám cỏ, đến gần mới thấy rõ
Nhận thấy có người tới gần, hai con chim cùng nhau ngẩng đầu, nhìn một cái, xòe cánh định bay đi, nhưng lại như có điều gì đó lo ngại, bồn chồn không yên, cuối cùng giãy dụa mãi, dứt khoát xòe cánh ngăn không cho Lâm Thiên Du đến gần
Hai con chim này một trước một sau, làm tư thế bảo vệ
Lâm Thiên Du nhìn bộ lông vũ đặc trưng của chúng, trầm ngâm một lát, "Vẹt Amazon Puerto Rico
[Ngọa Tào
Ta lại có thể thấy đồ sống!] [Kiêu ngạo..
Phòng phát sóng trực tiếp của Lâm tỷ vạn vật đều có thể xuất hiện.] [Lần trước ở phòng phát sóng trực tiếp quan sát giun cuối lục khắc giáo sư vẫn còn đó không
Ngươi hình như lại có đối tượng quan sát mới rồi, mau ra đây làm công tác phổ cập khoa học đi!!!]
..
Vẹt Amazon Puerto Rico giống như giun cuối lục khắc, từ lâu đã nằm trong danh sách những loài cực kỳ nguy cấp
Loài chim này trên toàn cầu chỉ còn lại khoảng 100 con, thông tin trên mạng vẫn là từ rất lâu trước, hiện giờ còn bao nhiêu con tồn tại trên thế giới này thì không ai biết
Nhận thấy sự cảnh giác của chúng, Lâm Thiên Du không đi về phía trước nữa mà ngồi xổm xuống ngay tại chỗ, thu nhỏ thân hình của mình lại, hạ giọng hỏi chúng: "Trứng chim bị rơi sao
Nàng đã thấy vật mà con vẹt đang đỡ phía sau
"Rột rột
Vẹt có thể phát ra hơn mười loại âm thanh khác nhau, mỗi loại âm thanh biểu đạt một ý khác nhau
Nhưng Lâm Thiên Du không cần dựa vào đó để đoán
Nàng nghiêm túc nói: "Ta có thể giúp ngươi mang trứng chim lên lại, bản thân ngươi không mang về được đúng không
Nếu có thể, nó cũng sẽ không đứng ở dưới này lâu như vậy, cho dù có người tới cũng không đi
"Tin ta đi, ta sẽ không làm hại ngươi đâu
Lâm Thiên Du chỉ nói chuyện phiếm với nó, không hề tiến lại gần
Vẹt đánh giá nàng, cảm thấy kỳ lạ vì có thể hiểu được tiếng người
"Ở dưới đất lâu quá sẽ không tốt cho trứng chim đâu
Lâm Thiên Du không rành lắm kiến thức về ấp trứng chim, nhưng biết rằng, ở nơi ẩm ướt trên cỏ sẽ không có lợi cho việc ấp trứng
Có vẻ như lại suy xét thêm lần nữa, như đang cân nhắc lời của Lâm Thiên Du
Vẹt rất cẩn thận, Lâm Thiên Du cũng không vội vàng
Chỉ cần nàng lộ ra vẻ nóng vội, vẹt có thể cùng nàng cá c.h.ế.t lưới rách
Cứ giằng co như vậy hồi lâu, vẹt né sang một bên, để lộ trứng chim trước mặt Lâm Thiên Du
Thấy vậy, Lâm Thiên Du cũng thở phào nhẹ nhõm, cứu một quả trứng chim nói không chừng có thể khiến số lượng vẹt Amazon Puerto Rico trên thế giới nhiều hơn một con
Nàng tiến lên cẩn thận cầm trứng chim đặt vào lòng bàn tay, chỉ vào chỗ trên hỏi: "Là chỗ này đúng không
Vẹt gật đầu
Để đảm bảo, Lâm Thiên Du cho trứng chim vào túi, còn kéo khóa lại, hoàn toàn chặn khả năng trứng chim rơi khi leo lên cây
Cũng phải nói là vẹt gặp may, lên cây Lâm Thiên Du mới phát hiện, sát bên chỗ tổ chim này là một đoạn vách đá, nếu gió mạnh thêm chút nữa, có thể sẽ thổi bay trứng chim xuống dưới
Bỏ trứng chim vào, bất ngờ là bên trong vẫn còn rất nhiều
Lâm Thiên Du nói: "Có thời gian đổi chỗ làm tổ đi, nơi này nguy hiểm quá
"Rột rột..
Nghe nó đồng ý, Lâm Thiên Du cũng an tâm hơn
Một trong hai con vẹt chui vào tổ, thân thiện cọ cọ đầu ngón tay của Lâm Thiên Du
"Được rồi, ta cũng phải đi thôi
Vì sự trì hoãn này, thời gian cũng trôi qua khá lâu
Lâm Thiên Du vượt qua những cành cây có tổ chim, một tay bám vào thân cây, đạp lên cành cây bên dưới nhảy xuống
Nhưng mà, ngay khi chân nàng vừa chạm đất, vẹt đột nhiên kêu lên một tiếng hoảng sợ rồi xông tới, Lâm Thiên Du nghiêng đầu đã thấy một con rắn xanh biếc trốn trong cành lá đang há miệng về phía nàng
Lâm Thiên Du trực tiếp bóp cổ ném đi, nhưng ngay lập tức mất thăng bằng
Đồng thời, cành cây dưới chân răng rắc một tiếng, Lâm Thiên Du mất trọng tâm rơi xuống, nàng lập tức đưa tay định bắt lấy cành cây nhưng cũng bị bật ra ngay sau đó
Cây gì mà r.á.c r.ưỡ.i vậy
Lâm Thiên Du trở tay chụp lấy một hòn đá, cố bám vào cạnh vách đá, chân đạp vào sườn dốc, nhưng lại bị trượt không thể dùng lực được
Hai con vẹt cũng kinh hãi không thôi, xông đến dùng móng vuốt ôm lấy quần áo của nàng ra sức vỗ cánh
Nhưng với vẹt thì dù người gầy cỡ nào cũng không thể mang lên được
"Không sao, các ngươi về đi
Lâm Thiên Du nhìn xuống một cái, không quá cao, bên dưới có thềm đất có thể đặt chân được
Vẹt do dự, Lâm Thiên Du nói: "Yên tâm
Ngay khi vẹt buông ra, Lâm Thiên Du cũng buông tay đang nắm hòn đá, theo sườn dốc trượt xuống, một động tác xoay người linh hoạt rơi xuống thềm đất nhô ra
Mắt thấy Lâm Thiên Du tiếp đất, phòng phát sóng trực tiếp mới dám bắt đầu bình luận
[Làm ta sợ hết hồn!!!] [Má ơi, vừa nãy ta còn không dám thở, sợ một hơi là Lâm tỷ ngã chết.] [Phải nói là, động tác này đẹp trai ghê á, ta cho mười điểm.]
Đi lên trên là không thể quay lại được, Lâm Thiên Du chỉ có thể men theo thềm đất và vách đá men theo từng thềm mà nhảy xuống
Sau khi qua mấy sườn dốc, mặt Lâm Thiên Du càng lúc càng trắng, môi mất hết vẻ hồng hào, cái cảm giác vô lực đến từ thân thể, tinh thần thì không cảm nhận được gì, nhưng cơ thể thì đã có chút không chịu đựng nổi nữa
Nhưng cũng đã đến nước này, Lâm Thiên Du cắn răng đi hết đoạn đường cuối cùng
Vừa chạm đất, bước chân nàng loạng choạng, cố chống vào cây bên cạnh mới không ngã
Trước mắt lại từng trận tối sầm, mồ hôi cũng túa ra trên trán
Lâm Thiên Du không khỏi nghĩ, nàng đây có phải là đi đường tắt xuống núi không
Quan trọng nhất là..
đây là chỗ nào vậy
Nhìn quanh bốn phía, lại là một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ
Lâm Thiên Du ho khan vài tiếng, trong quá trình ngã xuống quần áo không tránh khỏi bị xé rách, trên cánh tay cũng có những vết trầy da nhỏ
Không để ý gì nữa, Lâm Thiên Du cảm thấy không ổn lắm, tìm một nơi tương đối trống trải, gửi vị trí của mình cho đạo diễn
Đang định ngồi xuống, dưới chân đột nhiên lại trượt
"
Lâm Thiên Du quyết định thật nhanh, hai tay ôm đầu, thuận thế lăn xuống, đầu từng trận choáng váng, đột nhiên như là đụng phải thứ gì đó, mềm mềm không giống như là bức tường đá
Ý thức mơ hồ, đến cả động tác mở to mắt cũng đặc biệt khó khăn
Trong chớp nhoáng, Lâm Thiên Du như thấy một ngọn núi lớn toàn lông là lông
Ngay sau đó, liền hoàn toàn mất đi ý thức
Tác giả có điều muốn nói: Chương này chứa dinh dưỡng dịch thêm chương 5000 chữ, moaz~ tiện thể cầu xin chút dinh dưỡng dịch nào~ moaz moaz [Tiếng chim phát ra từ internet] Ngủ ngon ngủ sớm yêu mỗi người...